Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 14 : Dạy Võ

Ngày đăng: 00:29 08/08/20

Vương Hạo Thần nghe sư nương chậm rãi nói, trong lòng xúc động vô cùng.
Sư nương những năm qua vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, giúp hắn mặc dù là một cái phế vật không thể tu luyện nhưng vẫn có thể lấy danh đệ tử tiếp tục ở lại Thiên Sinh Môn.
Nàng đối với hắn vừa là thầy, vừa là tỷ tỷ, vừa là bạn, đồng thời là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Vương Hạo Thần tâm một mảnh ôn nhu, bàn tay đột nhiên nắm lấy sư nương cánh tay như ngọc, đem nàng thân thể kéo lại gần mình, một bàn tay khác lại vòng qua ôm lấy nàng ngọc thể, thấp giọng nói :
-Sư nương ! Cảm ơn ngươi !
Sư nương thân hình khẽ run lên một cái, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện lên từng mảnh phấn hồng, nàng cùng Vương Hạo Thần kỳ thực cũng không phải là lần đầu ôm như vậy, thế nhưng những lần trước đây hắn là còn nhỏ, nàng đối với hắn cưng chiều giống như một cái tiểu hài tử, còn lúc này tuy rằng Vương Hạo Thần cũng không có ý nghĩ gì, thế nhưng nàng cảm giác lại không giống lúc trước như vậy, có một chút ngọt ngào, một chút mê luyến, cùng một chút ngượng ngùng.
-Tiểu Thần Thần ! Ngươi lại dám chiếm ta tiện nghi, còn không mau buông ra !
Bất quá, sư nương lễ tiết là vẫn có, không ngừng ở trong lòng hắn dãy dụa, thanh âm ngạo kiều nói.
Kỳ thực dựa vào tu vi của nàng, muốn thoát khỏi Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng nàng lại không muốn tổn thương hắn, hơn nữa nàng từ tận sâu trong đáy lòng lại có một loại ý nghĩ kỳ lạ, muốn hắn cứ như vậy ôm mình lâu một chút.
Vương Hạo Thần lại không hiểu được nữ nhân như nàng tâm tư, còn tưởng rằng sư nương sinh khí, vội vàng đem nàng buông ra, một bên gãi đầu xấu hổ cười ngây ngô nhìn nàng.
Sư nương vừa buồn cười lại vừa giận, nhưng đâm lao thì phải theo lao, vì thế nàng đành phải nói :
-Tiểu Thần Thần ! Ta là sư nương của ngươi, sau này không được ôm . . . không được ở trước mặt người khác ôm ta !
Nàng vốn dĩ là muốn nói “ không được ôm ta “, thế nhưng không hiểu làm sao đến cuối cùng lại biến thành “ không được ở trước mặt người khác ôm ta “.
Cái này chẳng phải là biến tướng nói cho hắn ở nơi không người liền có thể tuỳ ý ôm mình sao ?
Sư nương khuôn mặt đỏ ửng, trong lòng thầm mắng chính mình ngu ngốc.
Vương Hạo Thần mặc dù cũng tò mò, thế nhưng vẫn đối với sư nương mệnh lệnh nhất nhất tuân theo.
Sư nương miễn cưỡng gật đầu, bất quá cũng không vì như vậy mà dễ dàng bỏ qua cho hắn, vẻ mặt lại ngạo kiều nhìn hắn, cao ngạo như nữ thần nói :
-Tiểu Thần Thần ! Ngươi lâu rồi không nấu ăn cho ta, để cho sư nương khẩu vị mấy ngày này đều nhạt rồi, lúc này không muốn đền bù một chút sao ?
-Đệ tử lập tức đi làm đồ ăn !
Vương Hạo Thần vội vàng nói, sau đó liền không kịp chờ đợi chạy vào nhà bếp, đem rau củ trong kho lấy ra, vẻ mặt bắt đầu chuyên chú nấu thức ăn.
-Tiểu Thần Thần ! Hôm nay ta muốn ăn thịt nướng !
Sư nương thanh âm từ bên ngoài truyền vào.
Vương Hạo Thần nao nao, hắn nhớ rõ sư nương không thích ăn mặn, thế nhưng hôm nay vì sao lại nói hắn làm thịt nướng ?
Bất quá hắn không có hỏi lại, chần chừ một chút, liền đem một khối thịt gấu từ trong túi càn khôn lấy ra, nhóm lửa nướng thịt.
Hắn vừa vo gạo rửa rau, vừa nướng thịt rất nhẹ nhàng, bởi vì đối với một người từng làm điểm tâm cho cả chục người một mình như hắn thì chút chuyện này chẳng đáng là gì.
Không bao lâu sau, mùi thơm đã ngào ngạt bốc lên.
Đến khi thức ăn đã được bày ra trên bàn, cũng chẳng cần Vương Hạo Thần kêu gọi, sư nương liền nhanh chóng đi tới ngồi vào bàn, vẻ mặt vẫn đạm mạc nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng lại quét qua từng món ăn đủ màu sắc trên bàn.
Vương Hạo Thần cho dù lại ngốc, cũng có thể nhìn ra rằng nàng đang đói bụng.
-Sư nương ! Người mau ăn đi a !
Vương Hạo Thần cố nén cười, nói.
Sư nương khuôn mặt hơi đỏ lên, trong lòng lại đang không ngừng oán hận chính mình.
Nàng từ lâu đã quen thuộc Vương Hạo Thần làm ra điểm tâm hương vị, căn bản không còn thích ăn đồ người khác làm, chính nàng lại không giỏi nấu nướng, vì thế những ngày qua ăn uống rất ít, hôm nay lại bởi vì chuyện của hắn mà quên mất chuyện ăn trưa, vì thế lúc này nàng đúng là rất đói rồi.
Sư nương chậm rãi nâng đũa dùng cơm, cảm nhận hương vị quen thuộc của từng món ăn để cho nàng cảm giác có chút thoải mái.
Đúng lúc này, Vương Hạo Thần lại đem một miếng thịt nướng bỏ vào trong chén của nàng, cười nói :
-Sư nương ! Nếm thử ta làm huyền thú thịt nướng a !
Hắn trước giờ nướng thịt cho sư nương đều là bình thường thú vật, còn huyền thú thịt nướng thì lại là lần đầu tiên.
Sư nương đã sớm muốn nếm thử rồi, thế nhưng nàng lại ngại mình biểu hiện không phù hợp với mình thân phận nên vẫn cứ nhẫn nhịn nãy giờ.
Kỳ thực nàng bên ngoài không thể hiện ra, thế nhưn nàng vốn rất thích Vương Hạo Thần món thịt nướng, cũng chỉ ăn duy nhất món thịt do hắn làm, ngoài ra nàng tuyệt đối không ăn đồ mặn của đầu bếp khác.
Sư nương nhìn Vương Hạo Thần một cái, một tay cầm đũa đem miếng thịt nướng cho vào miệng, chỉ thấy một hương vị thơm lừng đầy hoang dã không ngừng tan chảy trong miệng mình, nước bọt trong miệng không tự chủ được tứa ra, quả thật không chê vào đâu được.
Nàng cũng bất chất hình tượng vội vàng gắp thêm một miệng thịt ăn ngon lành, chính nàng cũng không tin được, mình thế mà cũng có một ngày lại đối với đồ ăn sinh ra hứng thú lớn như vậy.
Vương Hạo Thần chỉ ăn qua loa, phần lớn thời gian đều là nhìn nàng càn quét, trong lòng cũng cảm giác có chút tự hào về tài nghệ bếp núc của mình.
Sư nương ăn hết phân nửa thức ăn trên bàn, dường như đã no, lại nhớ ra mình vừa rồi có chút thất thố, ngay cả lỗ tai đều hồng lên, ngập ngừng một chút mới nói :
-Thật không ngờ tài nghệ nướng thịt của ngươi lại cao như vậy . . . ta rất thích !
Nàng trước giờ trong mắt mọi người đều là nữ thần cao ngạo, chỉ có ở trước mặt thiếu niên này, mới bộc lộ ra một mặt như vậy.
Vương Hạo Thần một bên bắt đầu thu dọn bàn ăn, không thèm để ý cười đáp :
-Sư nương thích là được rồi !
Sư nương im lặng nhìn hắn thân ảnh đang cặm cụi dọn dẹp, vốn là một hình ảnh rất bình thường, thậm chí trong mắt những vũ giả như bọn hắn có thể nói là lãng phí thời gian, thế nhưng không hiểu sao lúc này khi nhìn vào hắn, nàng lại cảm thấy thoải mái cùng an bình đến thế.
-Tiểu Thần Thần ! Sau này ngươi mỗi ngày đều làm điểm tâm cho ta được không ?
Nàng không nhịn được nói, ngay sau đó liền hối hận rồi, bởi vì trước giờ đều là Vương Hạo Thần dựa vào nàng, mình không ngờ vậy mà cũng có một ngày đi cầu hắn.
Vương Hạo Thần không chút do dự gật đầu đáp :
-Đương nhiên có thể ! Bất quá đệ tử cũng có một chuyện muốn xin sư nương giúp đỡ !
-Có chuyện gì ?
Sư nương nói, trong lòng lại rất vừa ý, hắn cuối cùng cũng có chuyện nhờ mình giúp a !
-Ta muốn nhờ sư nương dạy ta Toàn Phong kiếm pháp !
Vương Hạo Thần nói, sau đó liền căng thẳng nhìn nàng, rất sợ nàng bởi vì phiền phức mà sẽ khôgn đáp ứng hắn.
Hắn biết sư nương thực lực tại Thiên Sinh Môn có thể được xem cao thủ hạng nhất, dựa vào thực lực cùng kiến thức của nàng, dạy hắn một môn Phàm cấp trung phẩm kiếm pháp có lẽ không có vấn đề gì vì thế mới hỏi nàng.
Sư nương nhìn bộ dạng hắn như vậy, trong lòng không khỏi tức cười, quyết định trêu chọc hắn một chút, cố làm ra vẻ nghiêm trọng nói :
-Tiểu Thần Thần, ngươi cũng biết sư nương rất bận, nếu dạy ngươi vậy ta lấy đâu thời gian để . . .
-Sư nương, là đệ tử lỡ lời, thời gian của sư nương đương nhiên rất quý giá, chuyện này sư nương không cần để trong lòng !
Nàng còn chưa kịp nói hết, Vương Hạo Thần đã vội vàng thể hiện mình ý kiến, rõ ràng rất sợ nàng sinh khí.
-Tiểu nhát gan !
Sư nương trong lòng thầm mắng một câu, mình còn chưa nói hết, hắn đã rụt cổ lại rồi, chẳng lẽ không thể mở miệng năn nỉ ta một chút sao ?
Sư nương trừng Vương Hạo Thần một cái, nói tiếp :
-Bất quá để ngươi sau này không bị người khác đánh thảm hại như vậy, làm mất mặt sư nương, ta miễn cưỡng có thể dành chút thời gian chỉ điểm ngươi một chút !
Nghe được lời nàng nói, Vương Hạo Thần hai mắt lập tức sáng lên, tranh thủ thời gian cảm kích nói :
-Đa tạ sư nương !
-Ngươi cũng chớ mừng vội, nếu như ngươi thiên phú quá thấp, e rằng phải chịu không ít đau khổ đâu !
Sư nương khẩu xà tâm phật nói.
Vương Hạo Thần không để ý cười cười, hắn chỉ quan tâm nàng có chấp nhận dạy mình hay không, còn chịu khổ thì hắn mấy năm nay chịu còn ít sao ?