Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 36 : Âm Độc

Ngày đăng: 00:29 08/08/20

Vương Hạo Thần một kiếm nối tiếp một kiếm, liên tục sử dụng Xuyên Vân Thức kiếm chiêu, tốc độ nhanh tới mức mắt thường không thể theo kịp, bất cứ một đầu Phong Nha Lang nào ở trong phạm vi xuất kiếm của hắn đều bị hắn chém giết, hoặc là bị xuyên thủng đầu lâu, hoặc là bị chém thành hai nữa.
Vương Hạo Thần lúc này tựa hồ quên hết thiên địa vạn vật, trong đầu chỉ còn một ý niệm, đó là dùng kiếm trong tay giết sạch xung quanh Phong Nha Lang.
Thi triển Xuyên Vân Thức, hắn nhất kiếm tốc độ thậm chí ngay cả Lục Tinh Vũ Đồ đều không theo kịp, coi như là Nhất giai trung đẳng Phong Nha Lang bị một kiếm của hắn nhắm vào cũng chỉ có một con đường chết.
Trong số những Phong Nha Lang tử vong, còn có một hai đầu có thực lực tương đương với nhân loại Ngũ Tinh thậm chí Lục Tinh Vũ Đồ.
Trong nháy mắt, hắn phạm vi xung quanh Phong Nha Lang lần lượt ngã xuống, chết đến không thể chết lại, một đòn mất mạng, bọn chúng trước khi chết thậm chí còn không biết tại sao mình chết, bởi vì Vương Hạo Thần xuất kiếm thực sự quá nhanh, bọn chúng chỉ kịp nhìn thấy một đạo kiếm ảnh, sau đó liền chết rồi.
Vương HạoThần lúc này dùng kiếm chỉ công không thủ, thế nhưng bởi vì hắn kiếm pháp quá nhanh, tuy rằng cũng có mấy đầu Phong Nha Lang nắm được hắn sở hở mà công kích, thế nhưng tốc độ lại kém Vương Hạo Thần quá xa, chưa tới nơi đã bị hắn một kiếm chém giết.
Hơn nữa, đối với những đầu Nhất giai hạ đẳng Phong Nha Lang, Vương Hạo Thần cũng lười xuất kiếm, mà vận dụng Viêm Lôi Khí từ xa đánh chết đối phương, giống như cắt dưa thái rau đồng dạng.
Lấy công làm thủ, cũng chính là biện pháp phòng thủ tốt nhất !
Cứ như vậy, gần mười đầu Phong Nha Lang, đều bị Vương Hạo Thần một mình giết sạch, trên mặt đất chất đầy Phong Nha Lang thi thể không nguyên vẹn, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả đất.
Vương Hạo Thần rốt cuộc giết ra được một con đường máu, nhân cơ hội những đầu Phong Nha Lang khác còn chưa kịp chạy tới, liền thi triển Toàn Phong bộ pháp, dốc hết sức chạy ra ngoài.
Hắn bây giờ nguyên khí đã tiêu hao rất lớn, nếu lại tiếp tục chiến đấu, vậy không đến mấy kiếm liền sẽ kiệt lực, kết quả chắc chắn là chết không có chỗ chôn.
-Rống !
Vương Hạo Thần tốc độ mặc dù rất nhanh, thế nhưng vẫn bị không ít Phong Nha Lang nhìn thấy, trong nháy mắt, liền có mấy con đang vây công La Thiên Hành cùng Trương Diệm tách ra đuổi theo hắn.
-A . . .
Đúng lúc nào, một tiếng kêu thảm thiết từ một chỗ gần đó truyền ra, mà kẻ phát ra tiếng kêu đó, không phải ai khác chính là cái kia La Thiên Hành.
La Thiên Hành thực lực so với Trương Diệm còn kém hơn một chút, hơn nữa nguyên khí trải qua một trận chiến với Vương Hạo Thần đã tiêu hao rất nhiều, lúc này tại dưới một đám Phong Nha Lang vây công áp lực, rốt cuộc đã không trụ nổi.
Chỉ thấy hắn vừa đau khổ đánh lùi một đầu Nhất giai trung đẳng Phong Nha Lang, nhất thời xuất hiện sơ hở, bị một đầu Phong Nha Lang khác nắm lấy cơ hội toàn lực vung trảo chém vào sau lưng.
Phong Nha Lang móng vuốt cực kỳ sắc bén, La Thiên Hành lại không có mặc huyền khí phòng ngự, tự nhiên không cách chịu nổi, sau lưng bị da thịt xé rách như tương, máu tươi tuôn như suối.
La Thiên Hành cả đời cơ hồi đều ở trong tông môn tu luyện, còn chưa từng trải qua lớn như vậy thống khổ, một giây sau liền cảm giác toàn thân thoát lực, hai mắt hoa lên, chưa kịp phản ứng lại bị mấy đầu Phong Nha Lang khác vây lại, một cắn một xé, trong nháy mắt liền đem hắn cả người xé làm mấy đoạn, huyết nhục cùng nội tạng mảnh vụn bay tứ tung, lộ ra một khung cảnh cực kỳ huyết tinh.
Đáng thương La Thiên Hành, chẳng qua bởi vì muốn nịnh bợ Lục Phong mới đi theo hắn, muốn một lần lập công đối phương, lại không nghĩ tới, mình bản thân sau cùng lại phơi thây nơi chốn hoang dã, hơn nữa còn chết một cách rất tàn khốc, bị man thú xé xác ăn thịt.
Lục Phong cùng với Trương Diệm xa xa nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tái nhợt, trong lòng càng thêm kinh hoảng, vốn dĩ La Thiên Hành còn sống, bọn hắn áp lực đã đủ lớn, nay đồng bọn chết rồi, bọn hắn áp lực sẽ càng tăng mạnh, còn chống đỡ như thế nào ?
-Lục sư huynh ! Chúng ta trước hết chạy đi a !
Trương Diệm nhìn Lục Phong gấp giọng nói, hắn thực sự cũng chèo chống hết nổi rồi, nếu lúc này còn không chạy, e rằng hắn kết cục cũng không tốt hơn La Thiên Hành là mấy.
Lục Phong chần chờ, hai mắt nhìn theo phương hướng Vương Hạo Thần chạy đi, trong mắt hiện lên một vẻ không cam lòng, hắn thật không ngờ, lần này hạ sơn mang theo hai người La Thiên Hành, Trương Diệm, thiết nghĩ có thể dễ dàng chém giết đối phương, thế nhưng hết lần này đến lần này lại để đối phương chạy thoát, hơn nữa còn tổn thất một cái La Thiên Hành, cái này để cho hắn thập phần phẫn nộ.
Mặc dù nói Vương Hạo Thần dưới sự truy đuổi của mấy đầu Phong Nha Lang chưa hẳn có thể sống sót, thế nhưng mà vạn nhất đâu ?
Nhưng mặc kệ hắn đối với Vương Hạo Thần có bao nhiêu sát tâm, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua, xung quanh Phong Nha Lang quá nhiều, hắn cho dù mạnh gấp đôi cũng không chống nổi, thậm chí ngay vào lúc này, hắn cũng không biết mình có thể từ chỗ này thoát ra hay không.
-Trương sư đệ, ngươi đi trước ! Ta ở lại đoạn hậu !
Lục Phong đành phải đem Vương Hạo Thần chuyện vứt qua một bên, đề khí hét lớn một tiếng, thân ảnh lại phá vòng vây chạy tới chỗ Trương Diệm.
Trương Diệm như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng lại đối với Lục Phong cảm kích không ngớt, người kia trong lúc nguy cấp còn có thể suy nghĩ tới mình, lại còn giúp hắn đoạn hậu, quả không uổng là người mà ta Trương Diệm lựa chọn đi theo.
-Bộp !
Đúng lúc vào lúc Trương Diệm đang mừng rỡ vì sắp được thoát thân, đột nhiên hắn sau lưng bị người ta mạnh mẽ đạp một cước, Trương Diệm bởi vì không đề phòng, hơn nữa lực đạo của người kia quá mạnh, một cước liền đem hắn đạp xuống, rơi vào chỗ đám Phong Nha Lang đang lao tới.
Mà đạo thân ảnh kia, thì lại từ việc đạp lên Trương Diệm mượn lấy lực lượng, thân ảnh như một con sóc lao thẳng ra khỏi đám Phong Nha Lang vòng vây, vừa chạy vừa cười to nói :
-Ha ha ! Trương sư đệ, ngươi tưởng ta ngu tới mức ở lại làm khiên cho ngươi sao ? Ngoan ngoãn thay ta chịu chết đi a !
Đạo thân ảnh đó, không phải ai khác chính là Lục Phong !
Lục Phong là kẻ cực kỳ sợ chết, mà bất luận là La Thiên Hành hay Trương Diệm, trong mắt hắn chỉ là con tốt thí, hắn sao có thể vì một con tốt thí mà mạo hiểm tính mạng ? Vừa rồi nói với Trương Diệm là giúp hắn đoạn hậu, cũng chỉ là nói cho hắn nghe mà, kỳ thực Lục Phong chỉ là đẩy lùi vài đầu Phong Nha Lang đuổi theo mình, sau đó liền nhanh chóng đuổi theo Trương Diệm, đem hắn đạp xuống thu hút sự chú ý của bầy Phong Nha Lang, còn mình thì nhân cơ hội đó chạy thoát.
Không thể không nói, Lục Phong một chiêu này thật sự đủ độc, Trương Diệm hoàn toàn không có đề phòng, vì thế dễ dàng mắc bẫy của hắn.
Trương Diệm không quản thân thể đang rơi xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, còn có một tia không thể tin, hắn vừa rồi vừa mới đối với Lục Phong cảm kích vạn phần, lúc này không nghĩ tới lại bị đối phương một cước đạp xuống địa ngục, cảm giác này, để cho hắn lồng ngực lập tức nặng trĩu, phun ra một ngụm tươi, hai con ngươi đỏ rực nhìn Lục Phong phương hướng rời đi gào thét :
-Lục Phong ! Ngươi cái tên súc sinh lang tâm cẩu phế, ngươi chết không yên lành . . .
Lời nói còn chưa dứt, hắn thân thể đã rơi xuống, trong chớp mắt liền bị hơn chục đầu Phong Nha Lang lao tới cắn xé, một giây sau liền bị xé ra làm vô số mảnh nhỏ, hoàn cảnh so với La Thiên Hành lúc trước còn thảm hơn nhiều lần.
La Thiên Hành chết mặc dù oan ức, thế nhưng cũng không có cảm giác chết không mà không nhắm mắt giống như Trương Diệm lúc này, bị Lục Phong phản bội, Trương Diệm thực sự là không cam lòng mà chết đi, trước khi chết chỉ có một ý niệm, đó là nguyền rủa cái kia Lục Phong chết vạn lần.
Đám Phong Nha Lang xử lý xong Trương Diệm thi thể, lúc này, Lục Phong thân ảnh đã sớm biến mất không thấy, để cho bọn chúng chỉ có thể không có thoả mãn kêu lên mấy tiếng, sau đó liền lần nữa quay lại quan sát hai đầu kia Nhị giai Phong Nha Lang chiến đấu.