Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 71 : Nhớ huynh

Ngày đăng: 15:18 30/04/20


Đời trước Thủy Y Họa có học châm cứu , còn biết một ít thảo dược, nhưng

cũng chỉ là một ít thảo dược thông thường . Cho nên nàng cũng không nhận biết Phệ Hỗn Hoa hay máu của rắn hoa xanh ,nhưng Thủy Y Họa cảm thấy,

chỉ cần những thứ này tồn tại, nàng có thể nghĩ biện pháp tìm được ,

liền tính là mọc trên vách núi, nàng cũng có thể dùng dây thừng buộc vào người để đi hái đến, tóm lại biện pháp còn nhiều. Nhưng là!



Nhưng là Lão Đầu đáng chết này lại còn nói, hai loại này chỉ có ở chỗ của tộc Sáp Huyết .



Mà những người của tộc Sáp Huyết này vừa nghe đã biết là những người

không dễ trêu chọc. Hơn nữa, hiện tại không phải là một người , mà là

một đám, thật sự là đòi mạng!



Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất nghe nói như thế cũng nóng nảy.



"Sư phụ, chẳng lẽ chỗ khác không có?" Đông Phương Lăng vội hỏi. Cả bốn

nước lớn như vậy, không có khả năng chỉ có trên địa bàn của bọn hắn mới

có đi.



"Hừ, xú tiểu tử dám chất vấn lão nhân ta , lão tử nói không có là không có!" Vạn Độc Dược Thánh dựng râu trừng mắt nói.



Đông Phương Lăng yên lặng thối lui đến một bên.



" Theo ta đoán vị bằng hữu của các ngươi võ công chắc chắn hơn các

ngươi, đã hắn đối cổ độc không thể không nề hà, vậy thì các ngươi liền

càng không phải là đối thủ. Nếu như thực sự đến đến địa bàn của tộc Sáp

Huyết , các ngươi ngay cả chết như thế nào đều không biết!"



"Nhưng là sư phụ - -" Đông Phương Lăng muốn nói lại thôi. Chẳng lẽ ngay cả sư phụ đều không có biện pháp ? Thị huyết cổ trên người gia hắn

không thể luôn luôn áp chế , cứ nghĩ đến hậu quả, Đông Phương Lăng nghĩ

mà sợ.



" Mong tiền bối chỉ chỗ ở của tộc Sáp Huyết , ta Kiếm Thập Nhất cho dù

chết ở đó cũng phải tìm ra hai thứ này!" Kiếm Thập Nhất ánh mắt kiên

định nói, tay cầm kiếm bóp chặt. Mạng của hắn là gia cứu, hiện thời vì

gia trả giá bằng tính mạng này cũng không có gì đáng ngại , hắn chỉ lo

lắng trước khi mình chết vẫn chưa tìm được Phệ Hỗn Hoa và máu của rắn

hoa xanh .



" Hơi chút mở miệng là nói đến chết , ngươi làm như ngươi sinh ra là vì đi tìm chết vậy ?" Vạn Độc Dược Thánh lườm hắn một cái, rồi sau liếc

mắt về phía Thủy Y Họa. Nha đầu kia ngay từ đầu bị giật mình, sau liền

im lặng không tiếng động, chỉ thấy hai mắt tối như mực di chuyển, trong

lòng khẳng định không nghĩ chuyện gì tốt .



"Nha đầu, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói?" Vạn Độc Dược Thánh nhìn Thủy Y Họa hỏi. Trong lòng nha đầu này tuyệt đối có quỷ.



Thủy Y Họa hướng hắn mỉm cười, "Tiền bối đã biết tộc Sáp Huyết ở nơi

nào, còn biết chỗ của Phệ Hỗn Hoa và máu rắn hoa xanh , như vậy ta nghĩ , tiền bối ngài hẳn là ở chỗ đó một khoảng thời gian đi, bằng không ngài

làm sao mà biết rõ ràng như vậy?"



Vạn Độc Dược Thánh biểu cảm nhất thời nhất ủ rũ, hừ nói: "Quả nhiên là

xú nha đầu giảo hoạt , chuyện này mà cũng bị ngươi đoán được."



"Cái gì? Sư phụ ngài thật sự ở nơi đó ?" Đông Phương Lăng kinh ngạc vô

cùng , hắn là được sự phụ nhặt về , truyền thụ rất nhiều độc thuật cùng y thuật, hai người cũng luôn luôn ở cùng một chỗ, hắn còn tưởng rằng sư

phụ vẫn ở tại túp lều nhỏ , không nghĩ tới sư phụ còn đi qua rất nhiều

nơi mà hắn không biết .



"Lăng tiểu tử, ngươi cho là sư phụ ta liền trốn tại túp lều rách nát

này vài thập niên ? Sai, mười phần sai! Lúc lão tử còn trẻ tuổi tranh

cường háo thắng, nơi nơi tìm người tỷ thí độc thuật, sau này liền... Khụ khụ, không nghĩ qua là gặp phải người tộc Sáp Huyết ." Vạn Độc Dược

Thánh nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt khẽ biến thành hồng.



"Tiền bối vẫn là nói trọng điểm đi, có phải ngài trà trộn vào địa bàn

của tộc Sáp Huyết , sau này lại là như thế nào bình yên vô sự mà đi ra?" Thủy Y Họa có chút khẩn cấp hỏi.



"Aha ha, tiểu nha đầu ngươi cũng bắt đầu nóng nảy." Vạn Độc Dược Thánh một mặt đắc ý.



Sửa sang lại cổ áo bản thân , Vạn Độc Dược Thánh ngồi ngay ngắn, chậm

rãi nói: "Bọn họ ở một nơi gọi là Cổ Cương. Nơi này nói lớn cũng không

lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng là thật sự kỳ lạ . Lúc trước ta liền

là đụng phải một tiểu tử chạy ra khỏi Cổ Cương . À , mà không đúng , tên kia tuy rằng bộ dạng tuổi trẻ tuấn mỹ, kỳ thực tiểu tử này đã 300 tuổi, 300 tuổi! Cả ngày bày ra gương mặt lạnh lùng , làm cho người ta nhìn

thấy tâm tình cũng thấy khó chịu!"



Tuy rằng hắn miệng nói khó chịu, nhưng là Thủy Y Họa vẫn thấy được bội

phục từ trong mắt hắn . Mà Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng nghe

được người nọ 300 tuổi lại vẫn là dung mạo không thay đổi , trong lòng

kinh ngạc không thôi.



Nhưng nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Lúc trước tiểu tử kia nhìn đến ta

đối người khác thi độc, liền thả ra thực độc cổ mút vào độc tố trên thân người kia . Ta thấy kém chút tức chết, tiểu tử này vậy mà dễ dàng liền

giải độc của lão tử , còn ngay trước mặt lão tử!"



"Sư phụ, ngươi lại lấy người thử độc rồi hả ?" Đông Phương Lăng hỏi,

rồi sau nói thầm: "Không nghĩ tới người nọ nhiệt tâm như vậy ."



Vạn Độc Dược Thánh nghe được câu nói thầm của hắn , nhất thời hét lớn

một tiếng, "Nhiệt tâm? Nhiệt tâm cái rắm, tiểu tử lạnh như băng kia dùng thực độc cổ đem độc tố hút khô sau, lại khiến nó phun ra một loại kịch

độc khác , lúc này làm cho người kia đau đến chết đi sống lại. Chậc

chậc, các ngươi là không thấy đến tình cảnh lúc người đó trúng độc đâu , ngay cả ta nhìn quen độc dược mà vẫn cảm thấy vô cùng thê thảm."



Đông Phương Lăng nhất thời nuốt một ngụm nước bọt.



Mặc dù đã gần bốn mươi năm qua đi , Vạn Độc Dược Thánh vẫn nhớ rõ tình

hình lúc đó . Người kia diện mạo tuấn mỹ dị thường , nhưng là trong mắt

hắn không có một cảm xúc mà nhân loại sẽ có , khuôn mặt giống như kết


"Kiếm Thập Nhất, cô nương này ta thấy cũng được , cậu liền mang theo

nàng hồi phủ đi, vừa vặn ta cũng thiếu nha hoàn sai sử ." Thủy Y Họa mở

miệng .



" Nữ tử này lai lịch không rõ ràng ." Kiếm Thập Nhất không chút e dè , mặt trầm xuống nhắc nhở.



"Ha ha, trước khi điều tra rõ nàng , cậu liền nhìn chằm chằm nàng ấy là được. Nếu là người này có vấn đề, liền một đao giết chết ném ra phủ đi. Nếu là không thành vấn đề thì cho ở lại ." Thủy Y Họa không chút để ý

nói.



Kiếm Thập Nhất nhíu mày trừng nàng , lại không nói cái gì,



Mà nữ tử kia nghe xong lời nói đầy đe dọa của Thủy Y Họa cũng không có

phản ứng gì , vẫn luôn cúi thấp đầu , tóc mái dài chặn lại đôi mắt đẹp

kia , nhìn nàng như một thôn nữ hết sức bình thường.



Hai người về tới phủ sau , Vương lão quản gia cuối cùng là nhẹ nhàng

thở ra, đã nhiều ngày qua hắn đã tìm đủ các loại lý do để từ chối quan

gia tiểu thư tới bái phỏng , khiến cho thanh danh của vương phi cũng

không tốt , nói cái gì mà tâm cao khí ngạo, khinh thường người ta.



Thủy Y Họa nghe xong chỉ cười, "Tùy các nàng đi thôi, thanh danh tốt ta đã sớm không hiếm lạ rồi."



"Đúng rồi vương phi! Hôm nay sáng sớm lão nô nhận được thư của Vương

Gia ." Lão quản gia vội mang thư đến, dè dặt cẩn trọng đưa cho Thủy Y

Họa.



Đợi đến bốn bề vắng lặng , Thủy Y Họa nằm ở trên giường, lười biếng mở thư ra đọc .



Nhìn đến câu mở đầu , Thủy Y Họa nhịn không được trợn trừng mắt.



Mở đầu là như này : Y Họa , nương tử yêu dấu . Mấy ngày không thấy, rất là nhớ nàng.



Đến khi đọc hết thư , sắc mặt Thủy Y Họa trở lên nghiêm túc.



Nàng đã lường trước Cơ Mộc Ly cố ý gửi thư về , khẳng định là trong

thời gian ngắn cũng sẽ chưa về, đợi khi thấy nội dung, phát hiện quả

thế.



Trong yến hội ở Lam Đằng có chút phiền toái, quốc quân của Lam Đằng nói rằng bức tranh tổ truyền của hắn đã bị người đánh cắp . Tuy rằng Văn

Nhân Dịch không cố ý giữ bọn họ lại , nhưng là ai rời đi trước thì người đó liền dính hiềm nghi liền lớn nhất. Cơ Mộc Ly cũng không muốn bị mang tiếng.



Chẳng qua , khi nhìn đến trang thứ hai , Thủy Y Họa vẫn là nhịn không được đỏ mặt.



Thư viết :



Mới xa nàng mấy ngày mà ta rất nhớ nàng, chỉ mong nhanh chóng được trở về bên nàng, ta nhớ đôi môi thơm ngọt của nàng, chỉ muốn ôm nàng thật

chặt.



Tái bút : Nhớ nàng muốn chết . Hồng Hồng.



Tên lưu manh! Thế này mà cũng dám viết ra , vậy mà cũng không đỏ mặt.



Thủy Y Họa mắng thầm trong lòng , nhưng là mắng xong vẫn là nhịn không được lại lôi thư ra xem mấy lần.



Đã quen Cơ Mộc Ly cả ngày dính nàng, thỉnh thoảng nói mấy câu buồn nôn ở bên tai nàng , bây giờ đột nhiên không có, nàng chợt cảm thấy thiếu

thiếu . Nhiều ngày qua vội vàng tìm biện pháp giải Thị huyết cổ , căn

bản không có thời gian suy nghĩ tới , hiện tại rảnh rỗi mới phát hiện

bản thân mình thật sự rất nhớ tên yêu nghiệt kia .



Lăn qua lăn lại , Thủy Y Họa không biết khi nào thì ngủ , khi tỉnh lại

đã là ngày thứ hai rồi. Ngồi bần thần ở trên giường một lúc , Thủy Y Họa nhảy chồm lên, vài bước chạy tới Kiếm Duyệt các .



" Thập Nhất , ta có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến , nhanh thì bốn

năm ngày, chậm thì đến mười ngày, cậu ở trong phủ đừng có chạy lung tung đấy !" Thủy Y Họa đem bản vẽ đưa cho hắn, "Đây là bản đồ của Vạn Độc

Dược Thánh , cần phải giữ cẩn thận . Còn có, nữ nhân kêu Hòa Khuyết kia

cậu cũng phải để ý ."



Kiếm Thập Nhất bị quyết định nhanh chóng của nàng biến thành ngẩn ra,

chờ phục hồi tinh thần lại, người nọ đã chỉ để lại cái bóng lưng, "Nữ

nhân, cô nói rõ ràng! Ta không thể để cô đi một mình được !" Cơ Mộc Ly

cố ý dặn dò hắn phải bảo vệ nữ nhân này , nữ nhân này nếu xảy ra chuyện , thì hắn là người đầu tiên không thoát khỏi can hệ.



Thủy Y Họa nhìn Kiếm Thập Nhất chặn ở trước mặt , trong lòng có chút

phiền chán, một tay đẩy hắn ra nói , "Ta muốn đi Lam Đằng ."



"Đi Lam Đằng làm cái gì?" Kiếm Thập Nhất càng thêm nghi hoặc .



"Tìm gia gia ngươi !" Thủy Y Họa tức giận ném lại một câu, rồi sau nhảy lên con ngựa liền chạy mất.



Kiếm Thập Nhất hơi sững sờ, trong mắt xẹt qua một chút ý cười nhạt nhẽo .



Hóa ra , nữ nhân này nhớ gia rồi.



Hai ngày sau, ở một nơi nào đó trong hành cung của hoàng cung Lam Đằng .



Cơ Mộc Ly đang tản bộ trở về, vừa đẩy cửa ra liền ngửi được một hương

thơm quen thuộc . Trong mắt là cực độ không tin cùng khiếp sợ.



Vừa nghiêng đầu, một nam tử áo đen liền từ trong góc nhảy đến trước mặt hắn, gương mặt tuấn mỹ lúc này cười vô cùng xán lạn , ánh mắt linh động .



"Cơ Mộc Ly , ta nhớ huynh ."