Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 81 :

Ngày đăng: 15:18 30/04/20


Editor : Song Ngư nhi.



"Thật tốt quá, rốt cuộc thì cũng nhìn thấy bóng dáng của con người!" Vương Ngũ nghe thấy lời Đông Phương Lăng nói, hắn vui mừng đến độ huơ tay múa chân. Cái bóng người mới vừa lướt qua đó, nhất định chính là bóng của người trong thánh địa ! Vậy là hắn có thể trường sinh bất lão rồi, hắn sẽ không phải chết nữa rồi !



Đáng tiếc, người cảm thấy hưng phấn cũng chỉ có Đông Phương Lăng và Vương Ngũ, còn lqd*Ngư sắc mặt của những người khác vẫn rất lạnh nhạt.



"Sao rồi. . . Cảm thấy thế nào? Mới vừa rồi chúng thật sự đã nhìn thấy bóng dáng của con người rồi." Đông Phương Lăng có chút không hiểu quay lại nhìn nhóm ba người Cơ Mộc Ly đang có vẻ mặt nặng nề. Mặc dù, cái bóng này xẹt qua, di chuyển vô cùng nhanh, ngay trước mặt bọn họ biến mặt không thấy đâu, nhưng hắn thật sự đã nhìn thấy gương mặt của con người.



Kiếm Thập Nhất thu hồi ánh mắt dò xét của mình, nhàn nhạt ném cho hắn một câu : "Lăng, đúng là ngươi đã nhìn thấy một khuôn mặt của con người, nhưng ta còn thấy mấy cái chân."



"Mấy. . . Mấy cái chân? Thập Nhất, ngươi nói thế là có ý gì?" Đông Phương Lăng nghe thấy vậy thì kinh hãi, Vương Ngũ cũng há to miệng của mình. Con người thì chỉ có thể có một đôi chân, mà cái bóng mới vừa rồi lướt qua đó lại có. . . không chỉ một đôi chân ?



Đông Phương Lăng trợn mắt há mồm nhìn Kiếm Thập Nhất, ngay sau đó lại quét một vòng nhìn Cơ Mộc Ly và Thủy Y lqd*Ngư Họa, vẻ mặt của cả hai người này dù vẫn rất trấn định, nhưng mà sự cảnh giác trong mắt đã được đẩy lên cao nhất. Thật sự là rất khó có thể tưởng tượng được, nếu như có người có nhiều hơn một đôi chân thì sẽ trông như thế nào mà. Nếu thế thì chẳng phải cái bóng đó sẽ là của một con quái vật có bề ngoài còn ghê tởm hơn so với quái xà tám chân kia sao ? Đông Phương Lăng không khỏi có chút sợ hãi, dù là lúc ở sông Hắc Hà, phải tránh né quái xà tám chân, thì hắn cũng không có cảm giác e ngại này, lúc ấy cùng lắm cũng chỉ là có chút khẩn trương thôi.



"Không phải là chân của người . . ." Kiếm Thập Nhất lại ném cho Đông Phương Lăng một câu.



Đông Phương Lăng ngay lập tức bị dọa nhảy dựng lên, theo bản năng lui về phía sau, đầu lưỡi có chút líu lại với nhau, nhỏ giọng hỏi : "Thập Nhất, lời này của ngươi là có ý gì vậy hả?"



Từ lúc sinh ra tới giờ, Đông Phương Lăng không sợ bất kì cái gì, phóng độc giết người, hắn có thể làm mà cũng không nháy mắt. Nhưng hắn lại sợ nhất những quái vật người không người, quỷ lqd*Ngư không ra quỷ. Như lúc nãy, khi gặp phải quái xà tám chân đã đủ để hắn kinh hãi không thôi, bây giờ lại. . . Rõ ràng là vừa rồi hắn đã nhìn thấy được một khuôn mặt của con người mà.



Đông Phương Lăng còn muốn nói gì nữa, thì Cơ Mộc Ly chợt nghiêng đầu, trong nháy mắt, ánh mắt vốn thờ ơ, nhưng thâm thúy, thăm thẳm liền biến thành sắc bén. Mọi người bị sự cảnh giác bất ngờ của hắn làm cho sợ hết hồn, không khỏi cũng nín thở, nghiêng tai nghe động tĩnh chung quanh.



"Cơ Mộc Ly, tình hình này hình như có chút không tốt." Đôi mày thanh tú của Thủy Y Họa nhíu chặt.



Một ngón trỏ của Cơ Mộc Ly vuốt dọc theo bờ môi của nàng: "Y Họa, trước hết nàng đừng lên tiếng. Tất cả chớ động."



Hắn hơi khép lại hai mắt, cẩn thận lắng nghe, lỗ tai khẽ động.



Không bao lâu sau, những người có nhĩ lực hơi kém hơn hắn là Kiếm Thập Nhất và Đông lqd*Ngư Phương Lăng cũng có thể nghe thấy âm thanh kỳ quái này rồi, nó là từ một thân cây cao lớn, cách chỗ này khá xa truyền tới, hình như là thứ gì sát qua lá cây với tốc độ rất nhanh, truyến vào trong không những âm thanh va chạm "sột sột soạt soạt", giống như có thứ gì rất to lớn có thể che khuất cả bầu trời đang lao rất nhanh tới gần chỗ bọn họ.



Giọng Cơ Mộc Ly trầm xuống, lập tức phân phó: "Tất cả hãy đứng gần vào nhau, không được cách nhau quá xa. Thập Nhất, Lăng, chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đánh ra !"



Dứt lời, toàn thân Cơ Mộc Ly vận công, định ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay. Nhưng lúc hắn sắp ngưng tụ xong thì lqd*Ngư có một cây roi màu đỏ như máu đã được đặt vào trong lòng bàn tay hắn.



"Y Họa?" Cơ Mộc Ly chợt quay đầu nhìn Thủy Y Họa.



"Cây roi Quỷ Sát Huyết cho huynh mượn dùng trước một chút. Tập trung chiến đấu, không được phân tâm." Thủy Y Họa không có nhìn hắn, một đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nơi xa.



Cơ Mộc Ly nghe vậy thì dở khóc dở cười, mặc dù cây roi Quỷ Sát Huyết này là hắn cam tâm tình nguyện tự mình đưa cho Thủy Y Họa, nhưng mà tiểu hồ ly này cư nhiên đường hoàng tự cho mình là chủ nhân của nó rồi, một chút cảm giác xấu hổ cũng không có.



"Được, chờ ta dùng xong thì sẽ trả lại cho nàng." Cơ Mộc Ly cắn từng chữ, lại còn cố ý cắn mạnh vào chữ "trả lại".



Thủy Y Họa cũng không cảm thấy có chút xấu hổ gì cả, không sao cả “ừ” lại một tiếng, sau đó lại dặn dò thêm một câu: "Tốt nhất là huynh đừng có lqd*Ngư làm bẩn nó, nếu không thì huynh phải đi rửa sạch nó, rồi sau đó mới trả lại cho ta."



Nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc nói chuyện kia của nàng, khóe miệng Cơ Mộc Ly hơi cong lên, nếu không phải là tình huống không cho phép, thì nhất định hắn sẽ ôm Thủy Y Họa, ra sức hôn hai cái thật mạnh.



Sau khi nghe Cơ Mộc Ly phân phó, thì Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng cũng không dám trì hoãn gì thêm nữa.



Kiếm Thập Nhất nhanh chóng rút kiếm của mình ra. Trước kia chỉ khi gặp phải kẻ địch, hắn mới rút kiếm, nhưng hôm nay đến kẻ địch còn không biết là thứ gì, đã ngay lập tức rút kiếm, những thứ mà mình không biết rõ, thì so một kẻ địch mạnh mẽ còn đáng sợ hơn. Còn Đông Phương Lăng thì một tay nắm chắc bình độc dược, một cái tay khác thì cầm một vốc những viên đá nhỏ, dùng để làm ám khí.



Người bị mọi người bỏ quên là Vương Ngũ thì cũng đang rất nóng nảy, vội vàng trốn sau lưng của Kiếm Thập Nhất và lqd*Ngư Đông Phương Lăng, trên tay hắn cũng cầm một cây gậy gỗ thô ráp, thân thể không khống chế của lí trí, đang run nên như cái sàng.



Thủy Y Họa quan sát một chút, cũng hơi thả lỏng tinh thần một chút, nhưng vẫn đứng lặng yên một chỗ bên cạnh Cơ Mộc Lý cũng không có động tĩnh gì. Theo như nàng suy đoán, thì những quái vật mà họ đang không biết sắp phải đối phó này, sẽ chỉ chiếm ưu thế ở ngoại hình kinh người của bọn chúng, nếu là khi phải đối đầu với bọn chúng thì chỉ cần nghĩ rằng, mình chỉ đang đối phó với kẻ địch bình thường, thì sẽ cảm thấy bọn chúng cũng không quá đáng sợ.



"Càng ngày càng gần. . ." Thủy Y Họa thì thầm một câu, một đôi mắt dưới ánh sáng mờ tối của rừng sâu lại càng rất có hồn, giống như đang lóe sáng. Từ trong lòng nức của mình, nàng lấy ra mấy phi tiêu, phi tiêu này là do nàng cố ý chuẩn bị vì chuyến đi tới Cổ cương lần này, dùng nó để công kích từ xa cực kỳ hiệu quả.



Cơ Mộc Ly trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua, vừa đúng nhìn thấy gò má của nàng, hắn cảm thấy ánh mắt kia thật sự rất sáng, ánh mắt đó so với ánh sao ban lqd*Ngư đêm trên trời kia còn sáng chói hơn rất nhiều. Trong lòng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tại sao hắn lại cảm giác hình như tiểu hồ ly nhà mình đang rất hưng phấn thế nhỉ?



Đột nhiên, tay của Thủy Y Họa phát lực, vài phi tiêu mang theo một khí thế bén nhọn, phi nhanh về phía bụi rậm phía trước bọn họ, đâm mạnh vào thứ đang trốn trong đó, tầng tầng lá cây rậm rạp cũng bị rạch ra một lỗ nhỏ chỉnh tề, nước chảy ra từ bụi cây kia tỏa ra mùi thơm ngát nồng nàn .



Vương Ngũ bị hành động mạnh mẽ của Thủy Y Họa dọa sợ không nhẹ, năm ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn của nàng từ động tác ném phi tiêu mới vừa rồi thu hồi lại, mà mấy cái phi tiêu kia cũng không còn vào trong bụi cây nữa, chỉ qua giây lát đã không thấy bóng dáng đâu cả. Âm thanh mấy phi tiêu ma sát sột soạt vào lá cây, vẫn còn vang lên nhưng từ sâu hơn trong bụi cây, ánh mắt của mọi người cũng tập trung nhìn vào chỗ mấy phi tiêu được ném vào ở trên tầng tầng lá cây trong bụi rậm.
"Huynh xác định muốn để cho ta quyết định sao?" Thủy Y Họa nhướng mày nhìn hắn. Thấy hắn nghiêm túc gật gật đầu, Thủy Y Họa liền đưa tay sờ sờ vào quai hàm của mình mấy cái, tùy tiện nói một câu : "Ta thấy lùm cỏ này có dấu vết giống như là đã có người đi qua, vậy thì chúng ta sẽ đi hướng này đi."



Vì vậy, mọi người liền phải theo cái quyết định nho nhỏ này của Thủy Y Họa mà bước lên một lqd*Ngư con đường vô cùng bi thống bị khổ ép.



Đi không lâu, thì ánh sáng trong rừng vốn là mờ tối, từ từ tối lại.



"Gia, trời tối rồi." Kiếm Thập Nhất nhắc nhở một câu.



"Nghỉ ngơi tại chỗ này." Cơ Mộc Ly hạ quyết định.



Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương lăng thay phiên gác đêm, những người khác dựa vào cây khô nghỉ ngơi.



Cơ Mộc Ly để Thủy Y Họa tựa vào trong lòng ngực mình ngủ, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Y Họa, lúc đầu nàng kiên trì muốn tới tìm kiếm Cổ cương, nhưng hiện tại. . . nàng có cảm thấy có chút hối hận không?"



Thủy Y Họa ôm vòng quanh hông của hắn, khẽ khép lại đôi mắt rồi mở ra nhìn hắn. Ánh mắt của nàng vẫn rất sáng, ở trong màn đêm tựa như một viên lqd*Ngư kim cương sẽ phát ra những ánh sáng rực rỡ, làm cho ánh mắt Cơ Mộc Ly luôn là dừng lại ở cặp mắt vô cùng sáng trong đó.



"Cho dù bây giờ ta hối hận cũng đã muộn rồi, ta không thể nào có khả năng quay ngược thời gian trở lại lúc đó, phải không?" Thủy Y Họa cười trừng mắt nhìn, xê dịch trong lòng của hắn, tìm được một vị trí thoải mái hơn dựa vào. Thầm nghĩ, có đệm thịt người để dựa quả thực là không tồi, so dựa vào thân cây khô, ngủ thoải mái hơn nhiều.



"Y Họa ~" Cơ Mộc Ly kéo dài giọng kêu một tiếng, trong âm thanh có chứa sự uất ức được thể hiện rất rõ ràng.



Thủy Y Họa nhìn cái kẻ đang giả vờ đáng thương với nàng, cười ha hả đưa tay vỗ vỗ mặt của hắn, xúc cảm khi chạm vào da thịt trơn nhẵn chán nản vô cùng, trong lòng âm thầm hâm mộ và ghen tỵ.



"Đồ ngốc, chuyện ta đã quyết định thì chưa bao giờ sẽ hối hận, lúc đầu kiên trì muốn đi tới đây, thì ta cũng đã lqd*Ngư nghĩ đến tất cả các khả năng rồi. Mặc dù gặp phải thứ so với tưởng tượng của ta thì. . . ly kỳ hơn một chút."



"Cho dù có thể sẽ phải chết?" Ánh mắt thâm thúy của Cơ Mộc Ly từ từ dần lan tỏa có một gợn sóng ôn nhu hòa ấm áp, lẳng lặng nhìn người con gái trong ngực của mình.



"Chúng ta sẽ không chết!" Thủy Y Họa kiên định nói.



Lông mày anh tuấn của Cơ Mộc Ly giương lên, cười yếu ớt hỏi: " Vì sao Y Họa khẳng định như vậy?"



"Bởi vì huynh sẽ không để cho ta chết, cho nên cũng sẽ không để mình chết." Khóe miệng Thủy Y Họa thoáng qua một nụ cười: "Hơn nữa, huynh sẽ cam chịu chết ở đây sao? Hai chúng ta còn chưa có "cái gì kia" đâu?"



Cơ Mộc Ly nghe vậy được khẽ giật mình, ngay sau đó cười không có ý tốt :"Y Họa, " cái gì kia " là chỉ cái gì vậy?"



Thủy Y Họa vốn là muốn dùng từ kín đáo, nói chuyện hàm súc một chút, nhưng thấy yêu nghiệt này lại dám đùa giỡn nàng, trong lòng liền liều mạng lqd*Ngư luôn. Cơ Mộc Ly, huynh muốn nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng, xấu hổ của ta, vậy thì chỉ có thể để huynh phải thất vọng rồi.



Chỉ thấy khóe miệng cô gái trong ngực khẽ nhếch, cười đến mắt cũng híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, sau đó dùng giọng nói tuyệt đối không nhỏ tuyên bố: "Cơ Mộc Ly, chờ khi Thị Huyết cổ trên người huynh được giải trừ, hai chúng ta liền đóng cửa lại để chuyên tâm ân ái cả mười ngày, nửa tháng, người nào không chịu được xuống giường trước, người đó chính là heo! Sau này còn phải nghe lời đối phương!"



Cho dù Cơ Mộc Ly cũng là yêu nghiệt có công lực cao hơn nữa, thì sau nghe xong câu nói y như lời tuyên bố này của nàng, cũng không nhịn được đỏ hết cả hai tai. Cũng may đêm tối, nên hắn có thể che dấu quẫn bách của mình, mà Thủy Y Họa cũng không có thấy rõ.



Có được "may mắn" ngoài dự kiến như vậy, Cơ Mộc Ly hung tợn trợn mắt nhìn cô gái trong ngực mình một cái, từng chữ từng chữ nghiến răng lặp lại: "Được, cứ quyết định như vậy đi, người nào không chịu được xuống giường trước, người đó chính là heo."



Thủy Y Họa nghe xong nhẹ giọng nở nụ cười.



Nơi xa đang gác đêm, Đông Phương lăng chợt ho mạnh một tiếng, sau đó nhẹ nhàng truyền đến một câu: "Gia, ngài yên tâm, thuộc lqd*Ngư hạ sẽ nghiên cứu chế tạo cho ngài một loại cường thân kiện thể đại bổ hoàn, bảo đảm ngài sẽ tuyệt đối không thua!" Trong lời nói còn mang theo nụ cười đang vô cùng vất vả để kìm nén lại.



Đông Phương Lăng nhìn vào khuôn mặt đang đỏ ửng lên của ai đó, ở trong lòng giơ ngón tay cái: Vương phi, người thật lợi hại, lần này ta thật sự là bội phục sát đất người rồi!



"Lăng, hãy quản cho tốt lỗ tai của ngươi đi, còn tiếp tục nghe những điều không nên nghe nữa, cẩn thận Gia phế bỏ ngươi!"



Cơ Mộc Ly trừng mắt phóng như một cây dao găm qua, Đông Phương Lăng lập tức im lặng không lên tiếng nữa. Hắn cái gì cũng không thấy, thật là làm không đến nghe được.



"Cơ Mộc Ly, ta mệt rồi, ta ngủ trước một lát nhé." Thủy Y Họa ở trong ngực hắn lầm bầm một câu, miễn cưỡng ngáp một cái, sau đó từ từ đóng lại đôi mắt.



Cơ Mộc Ly cúi đầu nhìn nàng hồi lâu, vẻ mặt có chút nhu hòa.



Chung quanh im ắng và rất yên tĩnh, chỉ có Đông Phương Lăng đang phải gác đêm, thỉnh thoảng lại ngâm nga hai tiếng. Cơ Mộc Ly tựa vào trên cây khô nghỉ ngơi, nhưng không có nhắm lqd*Ngư mắt lại. Cặp mắt đen nhánh, sâu thẳm kia vẫn cứ nhìn về phía khu rừng rộng lớn đang chìm vào trong màu đen của đêm tối ở nơi xa, suy nghĩ không biết bay xa đến tận nơi nào.



Đột nhiên, cặp mắt Cơ Mộc Ly bỗng dưng một xanh, âm thanh trầm thấp có lực cất lên : "Lăng, mau gọi mọi người dậy, cẩn thận đề phòng chung quanh!"e răng nanh trước mặt Đông Phương Lăng, đang tỏa ra hơi thở tanh hôi và thối rữa