[Dịch]Nghịch Thiên Độc Sủng Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Chương 26 : Chờ nàng thật lâu
Ngày đăng: 19:59 17/09/19
Thủy Y Họa bước chân vừa chuyển, đang chuẩn bị đuổi theo hướng bóng dáng màu hồng kia thì bóng dáng màu hồng đó chính là chợt lóe lên, ngay sau đó liền biến mất không thấy nữa.
Oán hận chà chà chân, ánh mắt Thủy Y Họa lại do dự nhìn dòng người bên trong. Nhưng là, trừ bỏ đủ loại kiểu dáng hoa đăng đó là dòng người chật chội , nơi nào còn có tung tích tên yêu nghiệt kia !
Quay đầu nhìn về phía thiếu niên ôm kiếm , ánh mắt Thủy Y Họa nhẹ nhàng lóe ra hai lần.
"Người nọ ngươi nhận thức." Ngữ khí vạn phần khẳng định.
Xú tiểu tử này tuy rằng đeo một chiếc mặt nạ tiểu quỷ , làm cho người ta thấy không rõ biểu cảm dưới mặt nạ nhưng là Thủy Y Họa vẫn là nhận ra, người này lúc nhìn thấy bóng dáng màu hồng kia thì cảm xúc hơi hơi dao động một chút.
Trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, Kiếm Thập Nhất quay đầu không nhìn tới nàng. Thầm nghĩ: dù sao ta mang theo cái mặt nạ, ngươi cũng nhìn không ra biểu cảm của ta .
"Ngươi cho là không nói ta cũng không biết?" Thủy Y Họa một bộ biểu cảm nhìn ngươi thật ngốc thẳng nhìn xem làm cho Kiếm Thập Nhất một bụng cơn tức.
Nếu không có gia căn dặn muốn âm thầm bảo hộ nữ nhân này an toàn, hắn mới không đến Tuyết Ly quốc chịu tội này!
Bỗng nhiên nhận thấy được có người chạm vào vạt áo của hắn , Kiếm Thập Nhất quay đầu thế nhưng quét đến một tiểu cô nương đội mặt nạ hoa thần vụng trộm đeo một cái hầu bao ở trên eo của hắn , rồi sau đó thường thường xem xét hai mắt hắn.
Tiểu cô nương thu được ánh mắt như dao găm kia , lập tức thân mình run lên, sợ hãi trốn vào trong đám người.
"Ha ha. . . . . . Kiếm công tử, ngươi đem chung tình của ngươi dọa tiểu cô nương chạy mất rồi ."
Lê Tử Ngọc đi cùng một chỗ với Ôn Cẩn Hiên trong lúc vô tình thấy đến một màn như vậy, cười nhạt lắc lắc đầu. Dọc theo đường đi cũng có không ít nữ tử tiến đến đưa cho hắn hầu bao , chẳng qua đều bị hắn khéo léo từ chối rồi.
Trong lễ hội xảo duyên chương , nữ tử nếu là coi trọng nam tử nào , sẽ đem bản thân hầu bao tự thêu đưa cho hắn, mà nam tử nếu là coi trọng cô nương nào , sẽ mua hoa đăng đưa cho nàng.
Đáng tiếc a, tiểu cô nương người ta thật vất vả nổi lên dũng khí đưa lên hầu bao mà bản thân đau khổ tự tay thêu lại bị Kiếm Thập Nhất tiểu tử lạnh như băng này liếc mắt một cái dọa chạy .
Thủy Y Họa tiếc hận liếc nhìn tiểu cô nương vừa chạy đi , nghĩ rằng tiểu cô nương người ta sao lại coi trọng xú tiểu tử này . Quả nhiên sau khi đeo mặt nạ , gương mặt non nớt tinh xảo kia cũng bị vùi lấp rồi hả ? Mặc cho ai cũng tưởng tượng không ra , thân thể cao to hữu lực sẽ có khuôn mặt như thế nào .
Kiếm Thập Nhất mặt không đỏ tim không đập , giọng nói đều đều , "Ta là người của gia , làm sao có thể thích cô nương khác?"
Nghe thấy lời này, ánh mắt của mấy người đều nhìn Thủy Y Họa liếc mắt một cái.
Thủy Y Họa nhưng là mặt không đổi sắc, cũng nhìn lại , thuận tiện liếc xéo Kiếm Thập Nhất một cái : tiểu tử thối này , mỗi lần đều xô nàng xuống đài. Làm nam sủng, ngươi còn có mặt mũi hả ? Nhưng lại chỉ là một trong ngàn vạn nam sủng mà thôi !
Bỗng nhiên ngay sau đó, tầm mắt của nàng lướt qua Kiếm Thập Nhất, ngừng ở một chỗ nào đó.
Thủy Y Họa hai mắt sáng ngời, mạnh đem người phía trước đẩy ra , rồi sau đó thấy khe hở liền chui đi vào.
"Thủy cô nương!"
Ôn Cẩn Hiên vội vàng kêu một tiếng, người nọ cũng đã giống con cá chạch chuồn đi rất xa. Mày Ôn Cẩn Hiên không khỏi nhăn lại, nhanh chóng theo hướng nàng biến mất tìm đi.
Bất kể như thế nào, cô gái này không thể xảy ra sai lầm gì . Mặc dù xung quanh có ám vệ ẩn núp, nhưng có đôi khi sai lầm ngay tại trong nháy mắt đó.
"Mặc Ngọc công tử không cần lo lắng, Thập Nhất đã cùng đi qua." Hỏa Vũ quốc sứ thần Liễu Uyên thấy hắn lộ ra thần sắc lo lắng , không nhanh không chậm nói một câu.
Công phu của Kiếm Thập Nhất như thế nào, hắn nhưng là rất rõ ràng, có hắn ở một bên che chở, vương phi tương lai rất khó xảy ra chuyện gì .
Ôn Cẩn Hiên nghe vậy, mi nhăn lên cũng buông lỏng. Người của Kiếm gia quả thật cũng không là bọn chuột nhắt.
Đột nhiên, đám người đều hướng một chỗ dũng mãnh lao tới. Khi Ôn Cẩn Hiên quay đầu lại thì sứ thần Lê Tử Ngọc của Lam Đằng quốc đồng hành cùng hắn đã biến mất. Mà Liễu Uyên cũng không biết bị đụng đến chỗ nào đi.
"Công tử." Một vị cô nương trẻ tuổi nhẹ giọng kêu, cúi đầu đưa qua hầu bao trong tay .
Nữ tử đội mặt nạ xấu hổ chờ đối phương đáp lại, đã thấy người nọ chính là nhàn nhạt liếc nàng một cái, trực tiếp đi thẳng về phía trước .
Không phải là hắn keo kiệt ôn nhu, mà là hắn hiện tại thật sự không có tâm tình.
Náo nhiệt còn đang tiếp tục, Thủy Y Họa một đôi mắt xuyên thấu quá đám người ngược dòng mà lên , đi theo bóng dáng màu hồng thoắt ẩn thoắt hiện kia .
Thẳng đến đi tới một cái cầu cong bằng đá, người nọ mới ngừng lại mà bên này dòng người đã nhỏ đi, chỉ có lưa thưa lớt thớt vài người đứng ở trên cầu xem ngọn đèn và dòng người ở xa xa .
Mục tiêu khóa chặt lại rốt cục đến trong tầm mắt của bản thân , khóe miệng Thủy Y Họa không khỏi hơi nhếch , không dấu vết tới gần người nọ.
Cũng không biết nam tử áo hồng kia là thiếu quần áo mặc hay vẫn là cảm thấy quần áo này rất vừa người, cho nên còn mặc áo bào đỏ rực từ lần trước , có vẻ diêm dúa loè loẹt vô cùng. Chẳng sợ vạt áo bào lần trước bị Thủy Y Họa xé rách giống như bị chó cắn , làm cho người ta buồn cười, còn làm cho người khác thường thường lấy ánh mắt quái dị đảo qua đi. Mà trên mặt hắn cuối cùng là thay đổi một cái mặt nạ, lại có vẻ dữ tợn hơn , là một chiếc mặt nạ Diêm La địa ngục mà người ta thập phần kiêng dè .
Lúc này, thân mình nam tử tựa ở lan can cầu cong bằng đá , một gương mặt chính là đang nhìn rặng liễu đối diện bên bờ , như là ở cảm khái cái gì.
Giả bộ thu buồn xuân đau cái gì , yêu nghiệt chết tiệt kia ! Thủy Y Họa ở trong lòng nói thầm một câu.
Không một tiếng động tới gần người này, gần như dùng tới mười thành khinh công, Thủy Y Họa xác định ở trong hoàn cảnh ồn ào như vậy , cho dù là tuyệt thế cao thủ, cũng có rất ít người có thể dễ dàng nghe ra tiếng bước chân của nàng .
Thuận lợi đi đến phía sau yêu nghiệt này , đùi phải chậm rãi nâng lên, nhắm ngay cái mông của hắn , rồi sau đó hung hăng đá tới!
"A ~"
Một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Đáng tiếc, kêu lên không phải là yêu nghiệt kia, mà là Thủy Y Họa chuẩn bị đánh lén .
Thủy Y Họa trừng lớn một đôi mắt sáng, nổi giận nhìn một màn trước mắt này .
Ngay tại nàng một cước sắp đá vào người kia thì người này nhanh chóng xoay người, tay trái chuẩn xác bắt lấy cổ chân của nàng rồi sau đó kéo nàng hướng vào trong lòng mình , đem cái chân thon dài để tại ngang hông của hắn, tay phải của hắn thuận thế liền bóp chặt vòng eo của nàng .
Hai người mặt đối mặt, cách quá gần, hơi thở đều phun đến hai gò má lẫn nhau .
"Mỹ nhân, động tác của nàng cũng thật chậm, ta đã đợi đến không còn tính nhẫn nại rồi." Hắn cúi đầu cười, từ dưới mặt nạ Diêm La địa ngục dữ tợn truyền ra, khàn khàn mà gợi cảm.