[Dịch]Nghịch Thiên Độc Sủng Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt

Chương 97 : Nàng phải tin tưởng vào chính nam nhân của mình

Ngày đăng: 19:59 17/09/19

Một đêm qua đi, sắc trời từ từ sáng, mọi người nhìn thấy phong cảnh trước mắt, mặt lộ vẻ khiếp sợ."Thật không thể tưởng tượng nổi, cảnh sắc nơi này thật là đẹp". Bởi vì Thủy Y Họa giật mình, mà đôi mắt hơi hơi trợn to, bên trong trở nên vô cùng linh động. Những đóa hoa đủ mọi màu sắc bao quanh thành hình tròn, các loại bướm đầy màu sắc nhảy múa tung bay, mùi hương bay tới trước mặt, nồng đậm mà không gay mũi . Trên không trung chim muông màu đỏ, màu xanh dương kì lạ bay qua, còn cách mặt đất rất thấp . Bọn nó bay lướt qua trên đám thực vật , những cánh hoa phân tán bốn phía , rơi xuống trên mặt đất, trận gió thổi qua liền cất cánh bay lên không trung, mô tả hình dạng của gió. "Đây là Vạn Xà Bách Hoa cốc?" Cơ Mộc Ly không có giật mình giống mấy người , chỉ hơi hơi, thần sắc rất nhanh liền khôi phục lại sự trấn tĩnh. Đông Phương Lăng sợ hãi nói: " Vạn Xà Bách Hoa cốc này thật sự là một tiên cảnh." "Đừng thả lỏng cảnh giác, những thứ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm." Cơ Mộc Ly trầm giọng nhắc nhở. Mấy người thu hồi ánh mắt xem xét phong cảnh, quay đầu nhìn hắn. "Gia, kế tiếp cần phải đi sâu vào trong kia?" Kiếm Thập Nhất hỏi. Lông mày Cơ Mộc Ly miễn cưỡng nhướn lên, "Nếu không muốn đi, các ngươi có thể ở lại nơi này tiếp tục ngắm phong cảnh." Kiếm Thập Nhất: ". . . . . ." Lần này, Đông Phương Lăng ở phía trước mở đường, tuy rằng trên người mấy người đều bôi bột phấn chống rắn, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn bị Vạn Độc Dược Thánh cho ăn dược, thể chất chống độc so với mấy người nhất định đều mạnh hơn. ". . . . . . Đừng nhìn những đóa hoa lớn lên xinh đẹp này, thật ra đều mang theo rất nhiều kịch độc. Cho nên mọi người cố hết sức không nên đụng đến nhụy hoa." Đông Phương Lăng vừa đi vừa nhắc nhở mấy người phía sau. "Gần chạm vào cũng sẽ trúng độc?" Thủy Y Họa tò mò hỏi. Nếu thật sự là như vậy, thì Vạn Xà Bách Hoa cốc này chẳng phải là nơi tụ tập kịch độc. "Vương Phi, đúng thật là có loại hoa này, nhưng mà trong cốc này có hay không thì ta tạm thời không rõ ràng lắm, nhưng mà dù sao cẩn thận vẫn hơn." Đông Phương Lăng mới vừa nói xong câu này, liền cúi đầu kêu lên một tiếng, vừa cúi đầu thấy, ngón tay phải của hắn hình như bị cái gì cắt qua . "Lăng, có sao không? !" "Gia yên tâm, loại cỏ độc nhỏ này hoàn toàn không làm hại được ta , chính là các người phải chú ý, không nên đụng đến cái loại lá cây có răng cưa này. Ha ha, cho dù không cẩn thận bị cắt bị thương cũng không sao cả, ta đây đã chuẩn bị giải dược đủ giải loại tiểu độc này." Đông Phương Lăng đắc ý dương dương tự đắc nói. Vạn Xà Bách Hoa cốc này hoàn toàn là vì hắn mà chuẩn bị,cỏ độc hoa độc nơi này đều là hiếm thấy, đúng là trân bảo . Nếu có thể đem một ít trở về cho sư phụ nghiên cứu, nhất định hắn sẽ cao hứng cười tươi hoa. Càng đi vào trong, sương mù Vạn Xà Bách Hoa cốc này càng lúc càng nhiều, không khí cũng càng ngày càng lạnh. "Cơ Mộc Ly, huynh có cảm giác thấy không khí ẩm ướt rất nhiều hay không ?" Thủy Y Họa nhíu mày hỏi. "Ừ, ta đoán phía trước chắc hẳn phải có một hồ nước lớn. từ trên đỉnh núi cao vạn trượng nhìn xuống đáy cốc, chỉ có thể nhìn đến một tầng sương mù, có lẽ có liên quan đến hồ nước lớn trước mặt." Cơ Mộc Ly trả lời. Quả nhiên, mấy người đi một lát, trước mắt liền xuất hiện một hồ nước, mà những đóa hoa xung quanh hồ nước này nếu so với lúc đầu nhìn thấy rõ ràng thật dày, nhưng mà nhiệt độ hạ thấp mới có thể sinh trưởng ra loại hoa này. Sương mù bay trên mặt hồ, cảm giác mát cả người. "Thật là một nơi kỳ lạ." Thủy Y Họa đưa tay sờ sờ nước trong hồ kia, trong nháy mắt hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền tới lục phủ ngũ tạng thấy lạnh cả người. "Họa Họa, tiếp tục đi thôi, sớm tìm được rắn chấm đỏ thì sớm rời đi, nơi này thật sự kỳ lạ, chúng ta không nên ở đây lâu ." Cơ Mộc Ly nhìn xung quanh một vòng, cau mày nói. Thủy Y Họa gật đầu, lại liếc mắt nhìn hồ nước kia một cái mới xoay người rời đi. Mấy người vẫn đi ven theo hồ nước đi vào trong chỗ sâu, sương mù dần dần thối lui, trước mắt cảnh tượng cũng rõ ràng lên. "Gia, tình huống nơi này không thích hợp, có thật nhiều dây và đại thụ." Kiếm Thập Nhất theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm. " Đúng thật, hoa nơi này càng lúc càng lớn." Đông Phương Lăng bồi thêm một câu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt đột nhiên mở lớn, "Đợi một chút, chẳng lẽ hoa nơi này chính là hoa ăn thịt người mà Bắc Đường Liệt nhắc tới?!" "Ừ, chắc là vậy. Hắn nói nếu thấy một loại hoa có nụ màu đỏ, lớn tầm khoảng ba đầu người. Nếu nó nở hoàn toàn. . . . . . Thật đúng là có thể nuốt cả người." Hai mắt Thủy Y Họa gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa có nụ hoa màu đỏ cách nàng gần nhất, không có gì bất ngờ xảy, lúc tầm mắt hạ xuống thấy được một ít xương cốt của động vật có vú. Loại hoa này không có lá, nhưng mà có mấy cái dây to khỏe, mặt trên tựa hồ còn mang theo gai bén nhọn. Nếu bị dây này quấn thân, như vậy liền giống như vô số cây kim đâm ở trên người. "Cơ Mộc Ly, huynh nói xem nếu chúng ta hiện tại chặt đứt nụ hoa thì như thế nào?" Khóe miệng Thủy Y Họa giương lên, cười đến không có chút ý tốt nào. Cơ Mộc Ly vừa nghe, khóe miệng cũng nâng lên một độ cong thật tà ác, đưa tay vỗ một cái, "Thập Nhất, chặt đứt một nụ hoa nhìn một cái." Thập Nhất tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, chỉ bạc nhận kiếm trong tay vung lên, rõ ràng lưu loát chặt nụ hoa màu đỏ kia xuống. "Máu! Hoa này lại có thể đổ máu!" Đông Phương Lăng chỉ vào phần thân cây bị chặt đứt, hô to một tiếng. Chỗ liền với thân nụ hoa từ từ trào ra một ít máu tươi, nhưng lại không giống với con người. Gần như trong nháy mắt khi Kiếm Thập Nhất chặt đứt nụ hoa tiếp theo, những dây leo to khỏe này từ từ di chuyển vè phía mọi người, động tác linh hoạt giống như ba con rắn dài. "Thập Nhất!" Mấy người kinh ngạc hô to một tiếng. Kiếm Thập Nhất tránh sang chỗ gần đó nhất, một dây leo đã cuốn lấy thân thể hắn. Trong nháy mắt đã quấn chặt hắn như một cái bánh chưng màu xanh biếc. Mà ngay cả cây kiếm cầm trong tay kia còn chưa kịp chém ra một lần nữa đã bị dây quấn chặt lấy cổ tay. Thủy Y Họa nhanh chóng rút ra đoản kiếm, đưa qua chém đứt một dây leo. Đoạn dây đứt kia lại có thể còn nhúc nhích vài cái, tựa như một người nào đó đang giãy dụa, đoạn dây còn lại co rúm lại một chút, thối lui về phía sau. Đang muốn đi qua giúp Kiếm Thập Nhất, Thủy Y Họa bị Cơ Mộc Ly kéo về phía sau. "Một chút việc nhỏ ấy cũng giải quyết không được sẽ không phải là Kiếm Thập Nhất rồi." Ánh mắt Cơ Mộc Ly nặng nề nhìn chằm chằm người mà đang bị dây leo bao lấy thành hình bánh chưng kia . Gần như lời nói vừa dứt, người nọ trong hình dạng bánh chưng bất ngờ quát một tiếng chói tai, sợi dây chặt chẽ cuốn lấy Kiếm Thập Nhất trong nháy mắt đứt thành từng khúc, chỗ dây leo đứt ra mơ hồ có máu tươi thấm ra. Kiếm Thập Nhất khỏe mạnh không chút tổn hại nào đạp dây leo đi ra, phần dây leo còn lại trên chân tay cũng bị đứt. "Không có việc gì là tốt rồi." Cơ Mộc Ly vỗ vỗ vai hắn, sau đó cúi đầu đánh giá dây trên mặt đất. "Gia, dây và hoa này rất kỳ lạ." Đông Phương Lăng sờ sờ trên người thật sự là nổi da gà, gần như lẩm bẩm. "Còn cần tiếp tục chém rụng nụ hoa kia hay không?" Kiếm Thập Nhất hỏi một câu, nhận lấy cái nhìn xem thường từ Đông Phương Lăng. "Thập Nhất, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hay sao, một khi chém nụ hoa này, dây kia sẽ công kích chúng ta. Nếu không chém sẽ không có chuyện gì." Thủy Y Họa đưa tay vuốt cằm, suy nghĩ nói: “Trước tiên chém rụng phần trên dây leo, không biết hiệu quả như thế nào?" Cơ Mộc Ly nghe vậy, nâng lông mày nhìn về phía Kiếm Thập Nhất. Kiếm Thập Nhất hiểu ý gật đầu, một kiếm liền chém mấy dây leo trên gốc cây tiếp theo thành hai đoạn. Sau đó hắn nhanh chóng đẩy ra, nhìn phản ứng của những cây này. Chỉ thấy nụ hoa màu đỏ khổng lồ kia cảm giác được dây bị chặt đứt, hung hăng run lên, sau đó nụ hoa rất nhanh mở rộng ra, bên trong nhụy hoa đó có một cái lỗ màu đen . Đóa hoa khổng lồ màu đỏ từ từ nhắm ngay Kiếm Thập Nhất, sau đó tấn công mạnh về phía hắn. Kết quả, Kiếm Thập Nhất vung tay lên, bổ một đao xuống đầu hoa kia. So sánh với những sợi dây leo mà nói, trước tiên cần phải công kích đóa hoa đang nở rộ, rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều. "Ha hả, phương pháp kia xem ra không tồi." Thủy Y Họa cười khẽ. "Họa Họa, nàng quả nhiên thông minh." Cơ Mộc Ly khen ngay lập tức. Đông Phương Lăng thở dài bất đắc dĩ, gia, người có thể có một chút khí phách hay không? Vương Phi nói gì, người liền làm ngay lập tức. Muốn người chém nụ hoa, người để cho Thập Nhất chém, muốn người chém dây leo, người liền tiếp tục kêu Thập Nhất chém dây leo? Không có thiên lý, người cưng chiều cũng không thể cưng chiều như thế! Dùng phương pháp tương tự, Kiếm Thập Nhất rất nhanh tiêu diệt hết những nụ hoa màu đỏ nhìn thấy dọc theo đường đi. Nếu như khi trở về đi trên con đường này, như vậy có thể nói trên đường này không còn gì trở ngại. Bị những hình dung của Bắc Đường Liệt về nhiều mối nguy hại, cứ như vậy hoa ăn thịt người bị dọn dẹp sạch sẽ. " Vạn Xà Bách Hoa cốc này ghê gớm thật, chúng ta đi lâu như vậy mà không thấy một con rắn có đốm đỏ nào." Thủy Y Họa thở dài. "Có lẽ là còn chưa tới nơi ở của những con rắn có đốm đỏ” Cơ Mộc Ly trả lời Thủy Y Họa theo bản năng. Đông Phương Lăng bỗng nhiên hưng phấn mà kêu một tiếng" Ta nhìn thấy, ở đằng kia!" Con rắn nhỏ toàn thân có đốm đỏ từ trong bụi cỏ trườn qua, cái đuôi rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mấy người. Cỏ dại, lá cây, rễ cây màu hồng kia, trườn trong những rễ cây màu đỏ nên con rắn nhỏ thực dễ dàng che dấu chính mình. "Không sai được, chính là nó!" Đông Phương Lăng lấy ra một lọ thuốc bột trong bao quần áo, đề khí đuổi theo, mấy người dừng một chút, vội vàng đi theo. "Họa Họa, ta cảm thấy con rắn có đốm màu đỏ này có vấn đề." Lổ tai Cơ Mộc Ly khẽ nhúc nhích, nghe động tĩnh xung quanh. Thủy Y Họa nhíu mày, "Bắc Đường Liệt có nói qua, những con rắn có đốm đỏ này thường xuất hiện thành đàn, nhưng tại sao con rắn có đốm đỏ này lại xuất hiện một mình ở nơi này?" Hai người liếc nhìn nhau, bay nhanh đuổi theo Đông Phương Lăng, Kiếm Thập Nhất dừng ở phía sau hình như trong nháy mắt cũng hiểu được, bật người đề khí đuổi theo. Cơ Mộc Ly duỗi tay ra túm Đông Phương Lăng trở về, đang muốn nói một câu đừng đuổi theo, chẳng qua khi nhìn đến tình cảnh trước mắt, thì yên lặng nuốt những lời này trở vào. Bây giờ nói những lời này hình như hơi chậm. Ở nơi này sau một gốc cỏ dại có lá cây màu hồng, trên tảng đá dần dần xuất hiện một chút màu đỏ. Lúc này trên tảng đá rậm rạp chằng chịt bò đầy rắn chấm đỏ, có chỗ có thể chồng lên thành 3,4 tầng, những con rắn chấm đỏ này không phải chỉ có toàn thân chấm đỏ, đôi mắt kia cũng có màu đỏ kỳ lạ! Hai mắt Đông Phương Lăng đã muốn trợn tròn, khó khăn nuốt nước bọt. Con rắn chấm đỏ nhỏ dẫn bọn họ tới nơi này, dựng thẳng nửa người trên lên, đôi mắt nhỏ giống như hai khối hồng ngọc nhìn chằm chằm mấy người, lè lưỡi kêu tê tê tê, xem ra có chút hài lòng. Tầm mắt mấy người chậm rãi di chuyển đến một khối đá lớn cách đó không xa, phát hiện một con rắn chấm đỏ khổng lồ thân thể lớn bằng bắp đùi lười biếng nằm. Sau khi nhìn đến mấy người, con ngươi màu đỏ y hệt đá mã não rõ ràng sinh động hơn rất nhiều. Ở xung quanh nó bao quanh rất nhiều con rắn nhỏ có chấm màu đỏ, nhưng không có một con nào dám áp sát quá gần. "Gia, xem ra chúng ta không cẩn thận vào ổ rắn rồi." Đông Phương Lăng cười khổ nói. Cổ Cương này là nơi tồi tàn gì, vì sao nhiều rắn như vậy! "Hiện tại nếu như chúng ta quay đầu đi trở về, có còn kịp không?" Thủy Y Họa trừng mắt nhìn, hỏi Cơ Mộc Ly. Đôi mắt Cơ mộc ly chống lại xà vương kia, chậm rãi nhếch môi cười, "Y Họa, vạn vật trên thế gian đều Tương Sinh Tương Khắc. Nếu như trên thân con rắn có chấm đỏ này mang kịch độc, lại canh giữ nhiều năm ở một chỗ, như vậy trong cái động đá màu hồng sau lưng bọn chúng nhất định có chứa bảo vật. Cứ đi như thế không phải đáng tiếc lắm sao?" "Gia, người lại có thể đang đánh chủ ý lên con rắn chấm đỏ?" khóe miệng Kiếm Thập Nhất co giật một chút. Hiện tại bon họ đang nằm trong thế bị động, tại sao gia có thể nói nhẹ nhàng như thế? "Gia, ngài đừng nói giỡn, nhiều rắn như vậy, ít nhất là một vạn con, mỗi một con đều chứa kịch độc, bị cắn trúng thì không phải đùa giỡn đâu!" Đông Phương Lăng chăm chú nhìn đàn rắn nhỏ trước mặt, sắc mặt khó coi cực kỳ. Nếu như những con rắn này lập tức nhào lên, chắc chắn không tới một khắc đồng hồ có thể cắn người không dư thừa chút cặn bã nào ! Thủy Y Họa cũng có chút không đồng ý, nếu như mạng nhỏ bị mất, lấy những bảo vật kia có lợi ích gì! "Cơ Mộc Ly, bảo vệ tính mạng quan trọng. Những con rắn chấm đỏ này sẽ không rời đi nơi này . Chúng ta nên mau mau rời đi thôi." "Y Họa, không có việc gì, nàng phải tin tưởng vào bản lĩnh nam nhân của nàng." Cơ Mộc Ly nhíu nhíu khóe miệng, cười âm thầm đưa tay vào trước ngực nàng, xấu xa bóp nhẹ hai cái, mới lấy đao ngắn từ trong ngực nàng ra, hơn nữa cây roi màu đỏ bên hông cũng được lấy ra ngoài. "Lăng, cho ta một chút phấn chống rắn và một chút rượu hùng hoàng." Đông Phương Lăng vội vàng thò tay vào bọc quần áo lấy ra mấy bình nhỏ và một bình rượu , nhét tất cả vào trong tay Cơ Mộc Ly, có chút lo lắng nói: "Gia, người phải đi giết những con rắn chấm đỏ này sao? Cho dù trên người có dùng phấn chống rắn, nếu bị cắn thì làm sao bây giờ? Mặc dù trên người thuộc hạ có mang theo một chút thuốc giải vạn độc, nhưng không xác định được có thể giải hết độc của những con rắn chấm đỏ kia hay không." Cơ Mộc Ly bôi phấn chống rắn lên người, rượu hùng hoàng cũng được thoa lên toàn thân, nghe vậy nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn, "Yên tâm, gia không chết được. Có Y Họa ở đây, gia làm sao mà chết được . Nàng nói đúng không, Y Họa?" Đôi mắt nhìn ra ngoài. Thủy Y Họa vuốt vuốt trán, "Huynh cẩn thận một chút." Những con rắn chấm đỏ kia rõ ràng đang chờ cơ hội, chỉ cần mấy người quay đầu rời đi, chúng có thể tấn công từ phía sau, như thế dễ dàng hơn nhiều. Mà mấy người cũng sẽ lập tức bị chúng nó cắn nuốt sạch. Những con rắn chấm đỏ này chính là đói bụng đã lâu. "Các ngươi từ từ lui về phía sau, cẩn thận những con rắn nhỏ công kích." Cơ Mộc Ly nhỏ giọng nói. Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt , hắn đột nhiên vung roi đỏ ra tạo thành mấy đường rãnh trên mặt đất , mũi chân điểm nhẹ, mượn lực bay đến phía trên khối đá lớn nơi Xà Vương đang chiếm giữ. Ngay lúc Xà Vương kịp phản ứng, muốn đứng dậy cắn hắn, Cơ Mộc Ly tay cầm đoản đao bay nhanh đến giơ lên chém xuống, chém đầu con rắn kia xuống. Sau đó đoản đao kéo dọc theo thân thể Xà Vương khoảng bảy tấc , vứt bỏ phần bụng, động tác nhanh nhẹn móc ra một túi mật rắn to. Thân thể rắn bị hắn tàn phá ném về phía sau mấy người. Thủy Y Họa nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Bản lĩnh Cơ Mộc Ly đúng là không có việc gì không làm được, bên trong hàng vạn hàng nghìn con rắn độc vậy mà có thể lấy được đầu Xà Vương, tất cả mọi thứ phát sinh nhanh chóng như thế. Mặc kệ là trên đường tới Cổ Cương gặp được rắn tám chân, hay là trong rừng sâu nhìn thấy nhện có đầu người, có thể để Cơ Mộc Ly tự mình ra tay đều rất ít, nhưng không ra tay thì thôi, vừa ra tay là kinh thiên động địa,quỷ khiếp thần sầu như thế đó. Ở thời điểm Cơ Mộc Ly xông vào hang ổ của rắn, xung quanh những con rắn chấm đỏ nhỏ chỉ mới kịp suy nghĩ, ngay sau đó chúng nó nhìn đến xà vương đã bị người này chặt rớt đầu, mật rắn cũng bị tàn nhẫn lấy ra. Mùi vị của Xà vương bắt đầu tản ra, quấn vào trên thân thể Cơ Mộc Ly, những con rắn chấm đỏ nhỏ theo bản năng né tránh mùi của Xà Vương. Đông Phương Lăng hiểu được vội vàng đi tới thân rắn cạnh Cơ Mộc Ly chém thành ba đoạn, trên người mỗi người mang theo một đoạn. "Mùi của Xà Vương này đúng là làm cho những con rắn chấm đỏ nhỏ sợ hãi, chỉ cần trên người chúng ta dính vào mùi của con rắn này thì chúng nó đối với chúng ta sẽ kính trọng nhưng không gần gũi." Đông Phương Lăng giải thích, chính mình đi trước từng bước, nghiệm chứng lời này. Hắn chậm rãi đi vào bầy rắn, những con rắn ở cùng một chỗ đúng là bò sang xung quanh, cách hắn rất xa. "Không nghĩ tới thân thể Xà Vương này lại lợi hại như vậy." Thủy Y Họa sợ hãi than, cũng không ghét bỏ thân thể bẩn của xà vương, đem quấn ở bên hông chính mình. Trong lúc vô tình lướt qua hông nàng mặt Cơ Mộc Ly hơi sa sầm, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại tâm tình của mình. Cầm mật rắn và thân rắn bốn người một đường thông suốt đi vào một cái hang đá lớn ở phía sau hang rắn, cúi người đi vào. Ngay từ đầu chính là một lối mòn nhỏ hẹp, nhưng càng đi, lối mòn này càng ngày càng rộng. "Trời ạ!" Đông Phương Lăng lại gào to một tiếng. Lúc đầu lối mòn có chút tối đen nhưng lại phát ra ánh sáng màu xanh lam lộng lẫy, nhưng nhìn kĩ, lại thấy đó là màu xanh của biển hoa vọng lại. Hai đóa hoa màu xanh dương, cánh của nó rất dài . . . . . . Hai đóa hoa vô cùng thân thiết ở cùng một chỗ, giống một đôi không chia lìa. "Gia, đây chính là bảo bối!" Đông Phương Lăng kích động nước mắt nhanh rơi ra. "Đây là vật gì?" Cơ Mộc Ly tò mò hỏi. "Đây là uyên. . . . . ." Lời nói của Đông Phương Lăng bỗng nhiên dừng lại, há to mồm nhìn Gia hái một đóa tặng Thủy Y Họa. Hết. . . . . . Xong hết rồi. "A, hoa này như thế nào mà lại tàn lụi trong nháy mắt?" Thủy Y Họa kinh ngạc nhìn đóa hoa trên tay vừa được hái xuống, sau đó khó hiểu quay đầu nhìn Đông Phương Lăng, đã thấy ba người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chính mình. "Lăng, vừa rồi ánh sáng màu xanh dương chui vào trong mũi Y Họa là cái gì?" Cơ Mộc Ly có chút lo lắng hỏi, vội vàng nắm cằm Thủy Y Họa xem xét. Sắc mặt Đông Phương Lăng khó coi tới cực điểm, "Gia, đó là linh hồn của bông hoa, người hấp thu linh hồn của hoa uyên ương này liền. . . . . ." Sắc mặt Thủy Y Họa đã muốn càng ngày càng hồng, sức quyến rũ ngày càng lớn.