Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 18 : Giấc mơ kỳ lạ

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Kim đồng hồ trôi qua tích tắc, Nhi nằm trên giường mà cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập mỗi lúc một nhanh. Đã gần 12h đêm nhưng tất cả mọi thứ vẫn đang ổn mặc cho cô không đeo sợi dây chuyền bạc. Không gian im lặng, đêm khuya mỗi lúc một thanh vắng, căn phòng mờ mờ ánh đèn ngủ như một thách thức đầy đáng sợ.



Tất nhiên Nhi sợ, không chỉ thế mà cô còn rất sợ. Một năm qua nhìn Nhi có vẻ yên bình nhưng chưa bao giờ nỗi ám ảnh đó chấm dứt. Đó là lý do mà hôm nay là lần đầu tiên cô tháo sợi dây chuyền bạc. Nếu không vội vàng mà quên đeo nó chắc có lẽ Nhi vẫn sẽ tin rằng sợi dây thật sự giúp cho cô tránh được ma quỷ, hay đúng hơn là xua đuổi được vong thai. Vậy nhưng kể cả khi cô không đeo sợi dây chuyền thì “ nó “ cũng không xuất hiện. Chính vì thế, Nhi muốn thử lại một lần nữa để xem liệu sợi dây chuyền thật sự có tác dụng như vậy hay không..? Điều này đối với Nhi vô cùng quan trọng, bởi nếu những lời bà thầy bói nói không có căn cứ thì Nhi sẽ sống thoải mái, tự tin khi không cần phải nhớ về cái quá khứ đáng quên kia. Thậm chí sẽ không còn phải ăn năn, hối lỗi vì đã chôn đứa con chưa kip đủ tháng của mình.



Người ta nói sống trong sợ hãi, dằn vặt còn ghê rợn hơn cả cái chết. Nỗi sợ sẽ gặm nhấm, ăn mòn tinh thần của bạn để lớn lên. Và khi bạn bị nỗi sợ chiếm hữu bạn sẽ đối mặt với khủng hoảng mà bạn muốn chết cũng không chết được.



Quá khứ đau thương, đen tối khiến cho Nhi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái để sống tiếp mặc dù cô đã và đang có một kế hoạch hoàn hảo trong cuộc đời mình. Cô đã có một người chồng sắp cưới tuyệt vời, cô đã được mẹ chồng chấp nhận, có một công việc tương lai đầy rộng mở….Tinh yêu, gia đình, sự nghiệp của cô đang trải đầy hoa hồng. Duy chỉ có vết nhơ quá khứ vẫn đang đeo bám khiến cho cô cảm thấy Sợ.



Nhiều lúc chưa hẳn Nhi đã sợ Vong Thai mà cô sợ quá khứ của mình bị phát hiện bởi Quân, mẹ Quân và những người xung quanh. Ngay đến người bạn thân như Trinh cô cũng không hề hé răng nửa lời. Ma quỷ đôi khi không đáng sợ bằng con người, ma quỷ dẫu sao cũng chỉ là thứ không thể xác định, còn con người với con người mới là điều đáng sợ nhất. Tưởng tượng mà xem, chuyện Nhi ăn chơi, có con nhưng đẻ con ra đã đem con cho vào bình sứ chôn dưới đất, mặc cho đứa bé đó vẫn còn nhơ nhớp máu, vẫn còn vương sợi dây nhau liên kết với người mẹ. Liệu ai sẽ có thể chấp nhận được Nhi…..Sự hắt hủi của gia đình bạn trai cũ cũng như chính bố mẹ đẻ đã cho Nhi một bài học cay đắng: Cô phải tự cứu lấy bản thân mình.



Vừa nằm suy nghĩ vừa chờ đợi, nhưng màn đêm trôi qua yên bình như chính sự yên lặng của nó. Nhi ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ cô mơ thấy một tương lai đẹp khi mà cô mặc một chiếc váy cô dâu lộng lẫy, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Quân nhẹ nhàng quỳ xuống, nâng nhẹ bàn tay, anh khẽ đeo vào ngón áp út của Nhi chiếc nhẫn cưới lấp lánh, hoàn mỹ….và cô cũng làm điều tương tự…..Cô mơ tiếp trong một ngôi nhà khang trang, cô đang ngồi trên chiếc ghế lông mịn màng, ấm áp nghe nhạc cổ điển, hai tay cô khẽ xoa lên bụng, bên cạnh là Quân đang áp tai vào bụng cô nghe ngóng, anh mỉm cười đầy hiền dịu…



“ Reng….reng….reng..”




Những lời chị Lan nói cũng khá có lý, Nhi cũng nghĩ chính bởi cô quá quan tâm đến những vấn đề tâm linh nên mới bỏ bê công việc. Thay đổi chủ đề, hai chị em nói chuyện cười đùa vui vẻ. Chị Lan cũng đưa ra cho Nhi những lời khuyên cũng như vài chiêu thức để sau này sống chung với mẹ chồng.



Cùng lúc đó ở Hải Dương, Duy đang ngồi trong lớp học và đang cố gắng đưa ra những câu trả lời cho những thắc mắc của mình. Sau hôm nhìn tìm thấy xác chết của con chuột nơi góc phòng khách, rồi đến việc hai cô gái hàng xóm vội tránh xa Duy khi nhận ra Duy là người thuê nhà bên cạnh nhà họ. Câu hỏi mà Duy đặt ra đó là:



“ Ngôi nhà này liệu còn có điều gì che giấu.”



Duy chưa nói chuyện, bàn bạc với bạn bè bởi vì Hữu thì sợ ma, còn Tùng với Phước nếu nói ra chúng nó sẽ cười thối mũi. Nhất là thằng Phước sẽ vin vào cớ bố Duy làm thầy cúng để trêu chọc. Nhưng đêm qua Duy đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Một giấc mơ như thật khi mà trong mơ Duy nhìn thấy một đứa bé trần như nhộng cứ đứng ở cuối giường nhìn Duy bằng cặp mắt buồn bã, u uất. Duy choàng dậy với tay cố gắng chạm vào nó nhưng không được. Nó đứng đó gần ngay trước mặt nhưng lại mờ ảo như sương khói vô hình.



Đôi mắt của nó như nhìn thấu tận tâm can trong sâu thẳm của Duy, nó khiến Duy bị ám ảnh nhưng điều ngạc nhiên đó là Duy không thấy sợ mà thấy đồng cảm. Liệu rằng đứa bé trong giấc mơ và đứa bé mà Hữu kể đã nhìn thấy bên dưới sân từ trên tầng thượng trong bữa nhậu có liên quan đến nhau hay không..!?



Càng suy nghĩ lại càng không có câu trả lời, cách duy nhất để tìm hiểu sự việc chính là hỏi bà chủ nhà...Biết đâu bà ta sẽ kể về điều gì đó, bởi linh tính mách bảo Duy rằng, ngôi nhà này không hề đơn giản. Có một điều gì đó thúc ép Duy cần phải rời đó ngay. Nhưng cũng không thể nào mà dọn đi không lý do được, chưa kể còn bạn bè rồi tiền đặt cọc nhà nửa năm…..Ít nhất Duy cần phải có một nguyên nhân và người đầu tiên cần nói chuyện chính là bà An, chủ cho thuê ngôi nhà này.