Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 23 : Những lời đồn thổi
Ngày đăng: 11:09 18/04/20
Trên tấm phản là những bộ quần áo được trải phẳng phiu, được xếp theo thứ tự từ to đến nhỏ, đâu ra đấy. Nhưng những bộ quần áo này chính là số quần áo mà Duy cùng các bạn dọn trong nhà kho đem ra bãi rác vứt. Chưa kể trên cái tủ cũ còn để khung hình có bức ảnh gia đình ba người, bức ảnh đó Duy nhớ cũng đã cho vào túi quần áo cũ dem vứt đi. Đang nhìn nhìn thì tiếng bà cụ ở phía đằng sau vang lên:
- - Ngồi chơi uống nước đi cháu.
Duy quay lại đỡ lấy ca nước sâm sen từ tay bà cụ, thấy Duy có vẻ chú ý đến đống quần áo cũ bà cụ cười rồi nói:
- - À, chỗ quần áo này hôm trước bà thấy người ta vứt đi ở ngoài bãi rác xóm mình nên nhặt đem về đấy. Mở ra thấy bên trong toàn quần áo lành lặn, nguyên vẹn nên bà vác về dùng được cái nào thì dùng, có mấy bộ quần áo trẻ con còn mới tinh, đem ra bãi bồi ven sông cho mấy nhà nghèo để con họ mặc cũng tốt. Không biết nhà ai mà đem vứt bỏ uổng thế.
Duy hỏi bà cụ:
- - Họ vứt đi như thế lỡ đâu là của người chết thì sao hả bà..? Bà không sợ à..?
Bà Cụ cười móm mém:
- - Ôi dào ôi, bà già sắp chết rồi lại còn sợ gì nữa, chết bà còn chẳng sợ nữa là….Nhưng không phải đồ của nguofi chết đâu, xóm này làm gì có nhà nào có tang. Bà đi nhặt rác, nhặt ống lon khắp làng trên ngõ dưới bà biết mà, có ai chết bà phải biết chứ.
Duy vâng dạ rồi tiếp tục:
- - Hì, cháu nói vậy thôi, chứ số quần áo này là của bọn cháu dọn nhà đem vứt đi bà ạ. Nhưng không phải bọn cháu phí phạm đâu, bọn cháu cũng đi hỏi mấy nhà xung quanh nhưng không ai họ lấy, mà nhìn thấy bọn cháu bọn họ cứ như nhìn thấy ma vậy.
Lẽ nào những người trong ảnh từng thuê ngôi nhà này trước đây chính là nguyên nhân dẫn đến những lời đồn đại…...Người phụ nữ trong ảnh có phải là cô gái mà Duy đã thấy trong mơ, giấc mơ có chút mơ hồ nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt, mọi thứ cho đến khi Duy tỉnh lại chỉ còn là một mớ hỗn độn, chúng xáo trộn khiến cho Duy càng nghĩ càng đau đầu. Nhưng nếu người phụ nữ trong ảnh là cô ta thì đứa bé bên cạnh là sao..? Có một chi tiết mà Duy nhớ đó là cô gái ấy đã bỏ đứa con mình vừa mới sinh ra vào bình sứ.
- - Ái….đau quá.
Duy ôm đầu, day mạnh vào hai thái dương bởi cơn đau đầu đang hành hạ. Chỉ mới từ sáng sớm hôm nay Duy mới bị thế này. Bà cụ lo lắng hỏi:
- - Cháu sao thế, không được khỏe à..?
Duy toát mồ hôi, nhìn bà cụ Duy gượng cười:
- - Dạ, sáng nay cháu bị cảm nên phải nghỉ học, giờ thấy hơi đau đầu bà ạ..? Thôi có lẽ cháu về đây, cảm ơn bà về những gì bà đã kể. À bà này, bà cho cháu cầm cái ảnh này về nhé, cháu sợ lại vứt nhầm đồ của người ta.
Bà cụ móm mém đáp:
- - Khổ, ốm mà còn giúp bà….Ừ, cháu cầm về đi, bà cũng có dùng gì đến nó đâu.
Duy cảm ơn bà cụ rồi ra về, tấm ảnh, chẳng hiểu sao Duy lại xin đem tấm hình này về. Câu chuyện bây giờ là làm sao thuyết phục mọi người rời khỏi đây là xong thôi, những chuyện trước kia Duy không muốn có liên quan nữa. Nhưng chẳng hiểu sao hình ảnh đứa bé trần như nhộng với cô gái một mình vượt cạn sinh con kia cứ đeo bám trong tâm trí của Duy……….Liệu tất cả chỉ có đơn giản như vậy…..?