Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 37 : Lời cảm ơn vọng trong gió

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Tiếng mèo vừa dứt cũng là lúc Duy mở trừng mắt thở hồng hộc, toàn thân Duy như tê cứng chưa thể cử động được ngay. Duy hai mắt đỏ au nhìn lên trên trần nhà không chớp lấy một lần. Tùng cũng khá hoảng khi mà bạn mình đột nhiên trở nên như vậy, Tùng không dám chạm vào Duy mà chỉ ngồi bên giường hỏi ấp úng:



- - Mày….mày tỉnh...rồi….Mày làm tao...sợ quá….Duy, Duy ơi..



Hơi thở của Duy lúc này mới điều hòa trở lại, nhìn sang bên Tùng, Duy khẽ nói:



- - Mấy….mấy giờ...rồi..?



Tùng trả lời:



- - Đã quá nửa đêm, mới có 12h15 phút đêm thôi, nhưng ban nãy mày mơ thấy cái gì vậy..? Mày vừa khóc vừa kêu cứu, nhìn mày đau đớn lắm.



Duy với tay ra đáp:



- - Quá nửa đêm rồi à, đỡ...đỡ tao ngồi dây…Đứa bé, đứa bé nó đang khóc….Nó đau đớn, buồn bã, cô đơn và một chút hờn giận….Nhưng….nhưng hình như nó sắp tan biến.



Tùng ngơ ngác không hiểu Duy đang nói gì, Tùng hỏi:



- - Mày làm sao vậy..? Ai đang khóc cơ..? Chỉ có mày khóc trong mơ từ lúc nãy đến giờ thôi.
- - Thế mày đã nói chuyện với thằng Hữu chưa.? Hữu nó bảo sao..?



Duy trả lời:



- - Tối qua tao có gọi rồi, nhưng tao chưa nói đến chuyện chúng ta về đó để tìm hiểu vấn đề tâm linh, mày cũng biết rồi đó, thằng Hữu nó nhát ma, có gì để từ từ nói. Tạm thời tao có đánh tiếng với nó nhờ ông già tìm xem cái ông Trần Văn Thiện giờ có ở đó không..? Tao cũng đã gửi ảnh chụp cho nó rồi, nó bảo hôm nay tối, để sáng mai nó sẽ nhờ bố nó xem sao. Sáng mai tao với mày thu dọn đồ bắt xe đi Sóc Sơn sớm. Mà giờ gom đồ luôn đi rồi đi nghỉ, mai dậy chỉ việc ra bến xe là xong.



Thấy Duy nói có lý nên Tùng làm theo luôn, một cuộc hành trình mới đang chờ đợi hai người bạn trẻ. Sẽ chẳng biết những mảnh ghép tâm linh sẽ được hai người gắn kết lại với nhau như thế nào, bởi dẫu sao tất cả mọi chuyện còn đang rất mơ hồ, hỗn độn chưa rõ ràng. Nhưng trong ngôi nhà đã có một sự thay đổi lớn, 2h sáng, khi mà Tùng và Duy đang ngủ để lấy sức cho một ngày mai đầy vất vả, khó khăn thì lúc này bên ngoài sân xi măng, dưới gốc cây gấc là con mèo đen đang ngồi chồm hỗm. Nó đưa đôi mắt xanh lè sáng rực lên trong đêm tối nhìn lên tầng hai của ngôi nhà ba tầng. Gió hiu hiu thổi, những làn gió nhẹ khẽ lướt qua máng nước tạo lên những âm thanh kỳ lạ như có ai đó đang cười, mặc dù tiếng cười không rõ lắm.



Vang vọng trong bóng đêm là giọng nói yếu ớt, tuy nhiên nó lại thể hiện sự vui mừng:



“ Con...cảm...ơn…..Hãy….giúp...con….gặp….mẹ..”



“ Con….sắp….phải….đi….rồi…”



Không biết Duy có nghe được những câu nói yếu ớt đang vang trong gió này hay không, nhưng cùng lúc đó trong giấc ngủ Duy cũng nói mớ:



- - Đừng lo…...Mọi chuyện sẽ ổn thôi cậu bé.