Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 57 : Oán nghiệt nặng nề

Ngày đăng: 11:10 18/04/20


Tại nhà Duy, sáng hôm ấy Duy giật mình tỉnh giấc mặc dù trời vẫn còn nhá nhem. Giấc mơ kinh hoàng khiến cho Duy sợ hãi, trong mơ Duy thấy bé Khoai bị đánh đập rất tàn nhẫn, thằng bé với cơ thể bị đánh đến rướm cả máu, bộ quần áo màu xanh rách tan nát….Khoai khóc rất nhiều, nhưng rồi không thấy nó đâu nữa.



Nghĩ ngay đến chuyện chẳng lành, mặc dù mới 4h sáng, Duy vội mặc quần áo chạy xuống dưới nhà. Thấy có tiếng động, mẹ Duy dụi mắt đi ra, nhìn con trai chuẩn bị mở cửa đi đâu đó, mẹ Duy lo lắng gọi:



- - Con...con định..đi đâu...Trời vẫn còn chưa sáng mà..?



Duy nhìn mẹ đáp:



- - Con ra mộ cậu bé, con vừa mơ thấy một giấc mơ khủng khiếp. Mẹ ngủ đi, đừng lo cho con.



Dứt lời Duy chạy nhanh ra khỏi cửa, mẹ Duy lắc đầu mặt buồn rầu, bà không biết tại sao con mình lại thay đổi nhiều đến như vậy. Lúc nào cũng gắn chặt lấy ngôi mộ,tuy chồng là thầy cúng nhưng những chuyện Duy đang làm khiến mẹ Duy thấy sợ. Chẳng người bình thường nào mỗi ngày đều ra một ngôi mộ vô danh để nói chuyện một mình, ngày mưa cũng như ngày nắng. Nửa đêm nửa hôm, không biết Duy nằm mơ thấy gì mà cứ khóc sướt mướt, Duy khóc thành tiếng mặc dù vẫn đang ngủ. Đến hôm nay, trời còn chưa sáng, gà mới gáy mà con trai bà đã lại vội đi ra ngôi mộ đó.



Bố mẹ Duy thương Duy như con đẻ, tình cảm hai người dành cho Duy không thua kém những bậc cha mẹ với con ruột của mình. Nhưng biết làm sao khi Duy cứ một mực quyết định làm như vậy.



Ra đến ngôi mộ, trời đang còn hơi sương khá lạnh, bãi đất trống của gia đình chỉ có duy nhất ngôi mộ của bé Khoai đang nằm bơ vơ, cô đơn 1 chỗ. Tiếng gió thổi rầm rì như tiếng khóc ai oán từ nơi xa thẳm. Soi đèn pin chiếu thẳng vào ngôi mộ, Duy hoảng hốt khi mà cây hoa Hải Đường đã rụng gần hết lá, nó trơ trụi, nó đang héo khô đi dần dần. Mấy hôm nay chỉ có một hai chiếc là úa vàng rụng xuống, ngày hôm qua cây Hải Đường vẫn xanh tốt.



Vậy mà chỉ qua một đêm nó đã héo tàn đến không còn sức sống, chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại như vậy..? Hàng loạt câu hỏi cứ thế ẩn hiện trong suy nghĩ của Duy, cộng thêm giấc mơ mới đây khiến cho Duy luận ra rằng: bé Khoai đang gặp nguy hiểm.



Nhưng khốn nỗi cậu bé đã đi đâu Duy không hề biết, Khoai nói nó đã tìm thấy mẹ, nhưng người phụ nữ ấy hiện nay đang ở nơi nào..? Tại sao Duy lại mơ thấy cậu bé bị đánh đập dã man đến thế..? Một chiếc lá trên cây hoa Hải Đường lại tiếp tục rơi xuống, trên cây lá vẫn còn xanh nhưng khi chạm đất lập tức ngả màu vàng úa. Cây Hải Đường đang chết dần chết mòn.



“ Khoai ơi, em gặp chuyện gì vậy..? “




“ Hi...hi...hi….”



“ He...he...he…”



“ Mẹ….không...cần mình….hi hi hi…”



Những tiếng cười man dại vang vọng khắp ngôi nhà, đôi mắt vô hồn của vong thai đang chuyển dần sang màu đỏ, từ miệng nó bắt đầu nhú ra một chiếc răng anh. Nó nhìn Nhi cười điên dại, Nhi quá kinh sợ, cô tiếp tục bám tay vào lan can hành lang để chạy trốn. Mắt vẫn hướng về phía vong thai, nhưng rồi Nhi không biết được rằng, cô chỉ còn cách cầu thang hành lang chưa đến một gang tay.



Tâm trí bàng hoàng, tinh thần bất ổn, Nhi đã hụt tay khi nghĩ mình vẫn đang bám vào lan can hành lang. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng:



- - Á……..



Nhi ngã từ cầu thang tầng 2 xuống tầng 1. Cô nằm bất động trong vũng máu không một ai biết. Nhi bất tỉnh, trong ngôi nhà chỉ còn lại tiếng cười ma quái:



“ Hi..hi...hi…”



“ He….he…..he..”



“ Mẹ...ơi….mẹ….”