Ngô Gia Kiều Thê

Chương 115 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Editor:Kye



Beta: Twins



·



Đảo mắt đã đến tháng chạp.



Tuyết rơi một đêm, trên mái hiên phủ đầy tuyết trắng xóa, óng ánh long lanh, vô cùng xinh đẹp, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu, đôi mắt mở to quan sát, yên lặng tẻ nhạt đếm ngón tay, sau đó dậm chân để làm bản thân ấm hơn một chút, liền đi vào Phẩm Trúc cư của ca ca nhà mình. Nha hoàn bên trong cẩn thận đi đến hành lễ với nàng, sau đó đi đến bên cạnh Di An Quận Chúa nói: "Quận Chúa, Lục tiểu thư đến."



Di An Quận Chúa ngẩng đầu, nhìn tiểu cô nương đi vào, thấy nàng khoác áo choàng lông cẩm sắc, gương mặt nhỏ xinh xắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, nàng nhanh chóng quay sang nhìn nha hoàn Mị Nhi đang đứng bên người, nói: "Nhanh đưa lò sưởi tay cho Lục tiểu thư."



Mị Nhi vâng một tiếng, sau đó đi lấy lò sưởi tay, Khương Lệnh Uyển đi đến chỗ Di An Quận Chúa, gọi nàng một tiếng: "Tẩu tẩu." Sau lại nói: "không cần, trong phòng có đốt lò sưởi, muội không cần." nóixong liền đi đến bên cạnh Di An Quận Chúa, nhìn cháu trai nhỏ nằm trong nôi, cười nói: "Hạo nhi đangngủ?"



Hạo nhi là nhi tử của Khương Dụ và Di An Quận Chúa.



nói tới cháu trai này, Khương Lệnh Uyển cảm thấy sau này hẳn cũng là một tiểu tử nghịch ngợm, tuổi còn nhỏ nhưng cũng không chịu yên ổn. Lúc trước khi còn ở trong bụng tẩu tẩu đã vô cùng ầm ỹ. Sau đó liền chọn lấy ngày tốt, ngay trung thu mười lăm tháng tám vội vã chui ra khỏi bụng mẫu thân. Vào thời điểm tẩu tẩu sinh nở, ca ca nàng vô cùng lo lắng, chân không chịu yên. Lúc sinh đứa cháu này cũng không quá thuận lợi, miễn cưỡng dằn vặt mẫu thân nó bốn, năm canh giờ mới lưu luyến bò ra khỏi bụng mẹ, được một nhi tử nhỏ như con khỉ, Khương Dụ tức đến nỗi muốn đánh hắn một trận —— ai bảo hắndằn vặt mẫu thân hắn thành bộ dáng như vậy. May mắn sau khi sinh xong tẩu tẩu được chăm sóc kĩ càng. Bây giờ lại đẫy đà hơn, khí sắc cũng tốt.



Di An Quận Chúa khẽ mỉm cười, nhìn Hạo nhi đang nằm gọn trong nôi, nói: "Ừ, vừa mới ngủ."



Vừa mới ngủ nha. Khương Lệnh Uyển cũng không nỡ đánh thức cháu trai nhỏ, chỉ đứng ngoài nôi nhìn bé một chút, thấy Hạo nhi yên lặng ngủ say, hai tay cuộn thành một nắm đấm nhỏ, gương mặt béo tròn bụ sữa, hai hàng lông mày cực kì giống ca ca của nàng. Hạo nhi "ưm" một tiếng, sau đó chép miệng tiếp tục ngủ, giống một con heo nhỏ.



Khương Lệnh Uyển nhìn mà cảm thấy buồn cười.



Từ khi Hạo nhi sinh ra, mỗi ngày nàng đều đến thăm hắn. Từ lúc còn đỏ hỏn nhiều nếp nhăn, cho tới khi xinh xắn trắng trẻo như bây giờ. Khương Lệnh Uyển khẽ vuốt mũi nhỏ của Hạo nhi, càng nhìn càng thấy đáng yêu.



Di An Quận Chúa thấy tiểu cô cô quan tâm nhi tử, tiểu cô nương gia, lại đặc biệt yêu thích hài tử, hơn nữa Hạo nhi cũng rất thích thân cận với nàng, hài tử mới chỉ có mấy tháng, rất nghịch ngợm, sợ người lạ. Nhưng mỗi lần tiểu cô cô này đến thăm hắn, hắn liền vô cùng ngoan ngoãn, cực kì nghe lời.



Di An Quận Chúa cẩn thận nhìn một chút, nhìn gương mặt quá mức xinh đẹp của cô em chồng, có chút không thể dời mắt. Chờ thêm mấy năm, em chồng sẽ bắt đầu việc hôn nhân với Vinh Thể tử, sau này cũng có hài tử của mình, sẽ không cần ao ước nhìn những người khác.



Di An Quận Chúa nhìn nàng trang điểm, rất quan tâm hỏi: "Xán Xán, hôm nay muội muốn ra ngoài sao?"



Khương Lệnh Uyển gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua trong cung gửi thư đến, Tranh biểu tỷ muốn muội tiến cung thăm nàng."



Tháng ba năm nay, Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn. Từ nay đến ba tháng sau, Tiết Tranh liền học tập lễ nghi trong cung. Đến tháng sau liền thuận lợi gả vào cung, thành Thái tử phi Đông cung.



Nước lên thì thuyền lên, Trung Dũng Hầu phủ ở Tấn thành cũng coi như là cực kì có địa vị, bây giờ có thêm một Thái tử phi, địa vị ở Tấn thành lại nâng thêm một đoạn.



Người bên ngoài nhìn tất nhiên ước ao, dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là mẫu nghi thiên hạ, thật sự là bay lên thành phượng hoàng. Nhưng nàng lại biết, cô dượng căn bản không hi vọng Tiết Tranh tiến cung, càng không thèm khát cái vị trí Thái tử phi, mẫu nghi thiên hạ gì đó.



May mà sau khi Tiết Tranh gả vào cung, Thái tử ngàn vạn thuận theo Tiết Tranh, đánh không nỡ, mắng không cãi lại, quả thực là nghe lời không ra hình thù gì. Mà bây giờ trong bụng Tiết Tranh đã có cốt nhục của Thái tử, hiện nay đã gần năm tháng. Từ nhỏ Tiết Tranh đã hiếu động, kiên trì với cái bụng lớn tất nhiên cũng là ôm lấy khổ. Vì thế mỗi tháng đều cho Khương Lệnh Uyển tiến cung giải buồn cùng nàng.




nói xong Thái tử liền kéo Hoàng Hậu đi ra ngoài.



Tiết mục này, Khương Lệnh Uyển xem qua không chỉ một hai lần. Lại nhìn Tiết Tranh, thấy nàng trầm mặt rũ mắt, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần thái, ngồi yên lặng ăn đồ ăn.



Khương Lệnh Uyển biết, thật ra Tiết Tranh rất quan tâm đến Thái tử, đối với Hoàng Hậu coi như đãkhoan dung. Đổi lại tính tình ngày xưa của Tiết Tranh, cần phải đánh nhau với Hoàng Hậu mới xong.



Khương Lệnh Uyển mấp máy môi, cẩn thận nói: "Tranh biểu tỷ..."



"Xán Xán, muội khỏi an ủi tỷ..." Tiết Tranh giương mắt nhìn tiểu biểu muội, chậm rãi nói: "Tỷ sống cùng Thái tử, lại không phải sống với bà ta."



Khương Lệnh Uyển cũng không nói thêm nữa. Tuy nói vậy, nhưng có mẹ chồng như Hoàng Hậu này, tháng ngày sau này của Tiết Tranh cũng không yên bình. Trước đó vài ngày, Hoàng Hậu vẫn suy nghĩ muốn nạp cho Thái tử hai Trắc phi, dù sao Tiết Tranh có thai, không thích hợp thị tẩm. Nhưng thái độ Thái tử lại cứng rắn, nếu Hoàng Hậu lại nói thêm nữa, lại muốn lấy cái chết ra đe dọa. Nhưng mà, nhiệt tình như vậy còn kéo dài được bao lâu?



Thôi, bây giờ thấy nàng khỏe mạnh, không tốt sao?



Khương Lệnh Uyển hiếu kì nhìn cái bụng Tiết Tranh, chớp mắt nói: "Tranh biểu tỷ, có thể cho muội sờ chút không?"



Tiết Tranh cong môi nở nụ cười, bầu không khí mới tốt hơn chút. Nàng cầm tay Khương Lệnh Uyển để lên cái bụng căng tròn của mình, nói: "Hai chúng ta còn có cái gì không thể? Muội cứ sờ."



Ở Đông cung ngồi nửa canh giờ, Khương Lệnh Uyển liền muốn xuất cung. Tiết Tranh muốn tự mình đưa tiễn nàng, nhưng Khương Lệnh Uyển nhìn cái bụng to lớn của nàng, bên ngày lại trời giá rét đất đông, tất nhiên không muốn nàng đưa tiễn.



Trước viện Đông cung có trồng vài cây mai vàng, nàng nhìn hoa mai nở sáng lạn, liền tiện tay bẻ mộtcành. Dọc theo hành lang đi ra ngoài, lúc đi qua Ngự Hoa Viên, Khương Lệnh Uyển bỗng thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa đi tới.



Khương Lệnh Uyển sững sờ đứng tại chỗ.



Thấy Lục Tông mặt mày như ngọc, khuôn mặt lạnh lùng, trên người khoác áo choàng màu đen, lúc điqua cây cổ thụ, trên cây rơi xuống vài mảng tuyết, đúng lúc rơi vào trên đầu và bả vai hắn.



Lục Tông cũng nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhu hòa hơn, vội vàng xoải bước đi tới.



Khương Lệnh Uyển cười cười, sau đó nhón chân lên phủi tuyết trên bả vai và trên đầu hắn đi.



Bây giờ Lục Tông đang muốn đến Ngự thư phòng gặp Thừa Đức Đế, hiếm khi thấy được nàng, trong lòng tất nhiên vui mừng. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn tiểu cô nương trước mặt, suy nghĩ chốc lát, nói: "Muội chờ ta một chút. Ta đi gặp Hoàng Thượng, sau đó sẽ đưa muội về."



Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, do dự mở to mắt: "... không cần đi?"



Lục Tông: "Nghe lời."



"... Vâng."



Thực sự là một nam nhân bá đạo.