Ngô Gia Kiều Thê
Chương 117 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Editor: Kye
Beta: Twins
·
Xe ngựa đi được một lúc, Chu Lâm Lang mới nhìn sang Lục Lễ, lẳng lặng mở miệng nói: “Muội muốn đithăm nương.”
Sắc mặt Lục Lễ lúc này không tốt, nhưng vừa nghe thấy thanh âm của thể tử, lập tức khẽ vuốt cằm, gật đầu nói được. Lục Lễ nhìn gương mặt của thể tử, nhớ tới dáng vẻ hồn vía lên mây của nàng vừa rồi, tâm trạng có chút khó chịu. Có thể lấy được nàng, là may mắn của hắn. Nhưng hắn cũng hiểu được, tâm của nàng căn bản không ở nơi hắn. Lục Lễ thoáng nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn, muốn phát tiết một phen.
Xe ngựa Lương vương phủ dừng lại ở một tòa nhà ngoại thành tên là “Thanh Lan viện”
Chủ nhân Thanh Lan viện là Tống Diệu Nhi, cũng chính là An Vương phi tiền nhiệm.
Hai năm trước Tống Diệu Nghi bị An vương hưu, trở lại Tống gia không bao lâu, nhịn không được bị người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, liền lập tức chuyển tới nơi này, trải qua tháng ngày nhàn nhã. Như vậy, Chu Lâm Lang đến thăm mẫu thân cũng tiện hơn rất nhiều.
Lúc này Tống Diệu Nghi đang ngồi trong phòng, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn tuyết trắng phủ lên mai hồng trước sân, đăm chiêu. Nha hoàn Kim Xuyến cầm lấy một cái áo choàng thêu mây cho Tống Diệu Nghi khoác lên, ân cần nói: “Vương phi cẩn thận lạnh.”
Vừa nghe đến xưng hô của Kim Xuyến, Tống Diệu Nghi lạnh nhạt nói: “Ta đã không còn là Vương phi.”
Kim Xuyến lại nói: “Nô tỳ tin tưởng, Vương gia đối với Vương phi thâm tình, sớm muộn sẽ tiếp nhAn Vương phi một lần nữa.”
Tống Diệu Nghi thất thần, không lên tiếng.
thật không? Nàng sống chung với Chu Chẩn đã ròng rã hai mươi năm, trong ấn tượng của nàng, bất luận nàng làm cái gì, hắn đều chiều nàng muốn gì được đó. Nàng không thích tính cách này của hắn, cảm thấy rất vô vị, hơn nữa nàng không có tình cảm với hắn, lúc bắt đầu cũng chỉ có buồn bực tồn tại. Khương Bách Nghiêu cưới muội muội Chu Chuẩn, nàng là tẩu tẩu nàng ta, áp nàng ta một đầu, cũng coi như xả giận. Nhưng những năm gần đây, tuy Chu Tố Cẩm bị nàng chọc tức, nhưng bản thân nàng cũng không bị tức giận đến hốt hoảng sao? Mỗi lần nhìn hai vợ chồng bọn họ ân ân ái ái dẫn hai đứa con đến nhà chúc tết, nàng đã nghĩ, nếu trước đây người Khương Bách Nghiêu cưới là nàng, như vậy tất cả những thứ đó đều là của nàng. Đem cả hai so sánh, nàng thấy Chu Chẩn không hợp mắt.
Nhưng bây giờ thì sao?
một người nói gì nghe nấy, nhưng quyết tâm hưu nàng, từ đây chẳng quan tâm, không quay đầu liếc nàng lấy một cái.
Lúc mới bị hưu, trong lòng nàng thầm đánh cược, nghĩ nghĩ Chu Chẩn cố gắng không nổi ba ngày, sau đó nhất định cầu nàng quay về. Khi đó nàng nhất định phải xả cơn giận này, nhìn xem hắn có dám lớn lối như thế nữa không.
Chỉ là, nàng đã đánh giá cao tình ý của hắn đối với mình…
Hai năm trôi qua, hắn chưa từng thăm qua nàng, càng khỏi nói muốn nàng trở về.
Vinh vương phủ cùng Vệ Quốc công phủ hai nhà vốn đã qua lại thân thiết, hơn nữa nàng còn sắp thành thân với Lục Tông, cha mẹ nàng sớm đã coi hắn như người nhà. Mỗi lần Lục Tông cùng Vinh vương tới nhà, mẫu thân nàng đều sẽ căn dặn đầu bếp một phen, làm chút món Lục Tông thích ăn, dường như hắn mới là con trai ruột của nàng.
Lục Tông giơ tay, cẩn thận thắt chặt áo choàng của nàng, chậm rãi mở miệng: “không cần. Muội mau vào đi.”
Nàng sợ lạnh, bên ngoài quá lạnh, không tới một lúc đã lạnh đến mũi đỏ phừng phừng.
Nghe lời này của Lục Tông, Khương Lệnh Uyển đột nhiên sinh ra cảm giác không muốn rời, nếu khôngphải đang đứng trước cửa lớn, nàng thật muốn chạy qua ôm hắn một cái.
Khương Lệnh Uyển nhịn xuống, lúc này mới gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
nói xong, liền lấy cái túi chứa hạt dẻ xào đường mà Kim Kết đang cầm đứng phía sau đưa cho Lục Tông.
Lục Tông cúi đầu nhìn túi giấy, biết bên trong chứa hạt dẻ xào đường, liền nói: “Để muội ăn đi.”
Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, vẫn giơ tay ra, thật là cố chấp.
Lục Tông hết cách rồi, liền mới nhận lấy, thanh âm ôn hòa nói: “Mau mau đi vào.”
“Được.” Khương Lệnh Uyển mặt mày cong cong, lúc này mới đi vào.
Lục Tông lẳng lặng nhìn bóng lưng tiểu cô nương, sau đó cúi đầu, mở túi giấy trong tay ra. Thấy hạt dẻ bên trong đã được lột vỏ, vàng rực rỡ, thịt hạt dẻ vàng óng.
Tròn tròn no đủ, hoàn chỉnh không thiếu sót.
·
Những ngày kế tiếp trải qua cực nhanh.
Đêm 30 vừa qua, chớp mắt đã đến mùng một tháng giếng.
Sáng sớm, Khương Lệnh Uyển mơ mơ màng màng tỉnh lại, đang buồn ngủ lại phát hiện dưới cái gối thêu hoa mẫu đơn có một cái bao lì xì lớn. Nàng ngồi dậy, dựa vào cái gối đầu giường, cầm nhẹ lắc lắc. Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, phát hiện số tiền mừng tuổi năm nay không nhỏ, dường như hơn năm trước, mà còn hơn rất nhiều.
Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên ý thực được, đây là năm cuối nàng đón năm mới ở Vệ Quốc Công phủ.