Ngô Gia Kiều Thê
Chương 120 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Edit: Mira, Kye
Beta: Twins
Đưa Tống Diệu Nghi về Thanh Lan viện, Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang mới trở lại An Vương phủ.
Chu Lâm Lang tuy oán giận An Vương quá mức nhẫn tâm với mẫu thân, nhưng chuyện hôm nay nháo lên, nàng làm nữ nhi, cũng thấy có chút mất mặt. Chu Lâm Lang thấy lúng túng, cũng không nói một lời về việc này.
Nghĩ tới Lâm thị…
Chu Lâm Lang thấy kế mẫu không lớn hơn nàng mấy tuổi, dung sắc thường thường, gần giống như nha hoàn bên người, cũng cảm thấy thật oan ức cha mình. Nhưng dù sao người cũng đã cưới vào cửa, nàng cũng không tiện nói gì, chỉ là gọi một tiếng mẫu thân đầy bất đắc dĩ.
Ở An Vương phủ dùng cơm trưa, hai vợ chồng liền trở lại Lương Vương phủ.
Trùng hợp ở trong sân gặp Lương Vương phi.
Lương Vương phi mỹ mạo đoan trang, cùng mẫu thân Tống Diệu Nghi của Chu Lâm Lang là bạn tâm giao từ nhỏ đến lớn, nhưng từ lúc Tống Diệu Nghi bị hưu, hai người liền không còn lui tới. Mấy chục năm trước, Lương Vương phi bên ngoài cùng Tống Diệu Nghi tỷ muội tình thâm, nhưng vẫn không ưa tư thái kiêu ngạo của Tống Diệu Nghi. Bây giờ thấy nàng chán nản, tâm trạng tất nhiên là khoan khoái thoải mái, nhưng đối phương lại là bà thông gia, liền cảm thấy mất mặt.
Bên người Lương Vương phi có hai tiểu cô nương tuổi trẻ mỹ mạo đang đứng —— dáng người xinh đẹp nhỏ nhắn một chút, là nữ nhi của Lương Vương phi, cũng chính là thân muội muội của Lục Lễ, Lục Xu; người bên cạnh cao gầy thướt tha, lớn hơn Lục Xu lớn hơn một hai tuổi, là ngoại sinh nữ(*) của Lương Vương phi, Cố Lan.
(*)ngoại sinh nữ: cháu gái bên nhà ngoại
Cố gia vốn là gia đình giàu có ở Lạc Châu, nhưng mấy năm gần đây nhà cửa quạnh quẽ, từ từ suy yếu. Cố Lan xuất thân từ chi thứ hai, tuổi nhỏ mất cha, sau năm ngoái mẫu thân Đào thị chết bệnh, liền sai vũ mẫu một đường đến Tấn Thành nhờ vả người cậu là Lương Vương. Ban đầu Lương Vương phi cảm thấy xúi quẩy, không thích Cố Lan. Lục Xu được Lương Vương phi yêu thích, mỗi ngày nghe nữ nhi nhắc tới vị biểu tỷ này tốt, hảo cảm dần dần tăng lên. Cho tới bây giờ, Lương Vương phi so sánh con dâu với Cố Lan, càng phát hiện Cố Lan dịu dàng hợp mắt hơn.
Người làm mẫu thân, đều hi vọng tìm được con dâu hiền lành ngoan ngoãn, Lương Vương phi cũng vậy.
Nhi tử thú quý nữ Chu Lâm Lang vang dội Tấn thành, bên ngoài không biết bao nhiêu người ước ao. Lúc mới đầu Lương Vương phi cũng cảm thấy nở mày nở mặt, nhưng khi cùng con dâu Chu Lâm Lang này ở chung, nàng lại mang một bụng tức giận, nín nhịn cực kì.
Ánh mắt Lương Vương phi không nhịn được nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của Chu Lâm Lang, biết mấy ngày này cuộc sống gia đình mới ổn định hơn chút, vừa giận lại vừa nhíu mày, không biết đến khi nào bản thân mới được ôm tôn nhi.
Lương Vương phi biết nhi tử yêu thương con dâu, chuyện cưới vợ bé cũng không nhắc tới. Nhưng trong lòng Lương Vương phi đã sớm có dự định—— muốn để nhi tử nạp Cố Lan. Bây giờ Cố Lan dựa vào Lương Vương phủ, cũng đã đến tuổi làm mai, có thể với gia thế của nàng, quả thật không thể lọt mắt con cháu quý tộc trong Tấn thành này, gả thấp quá, nói vậy lại đổ trách nhiệm lên Lương Vương phủ. Cao không được thấp không được, nếu như có thể thuyết phục nhi tử nạp Cố Lan, đó là chuyện nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa nàng lén lút hỏi qua Cố Lan, bộ dáng xấu hổ của Cố Lan bày ra đó, hiển nhiên là cũng có ý tứ.
Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang hành lễ xong, Cố Lan mới yểu điệu kêu: “Biểu ca, biểu tẩu.”
Cố Lan lớn lên mày liễu mắt hạnh, thùy mị thướt tha, thanh âm ngọt ngào uyển chuyển êm tai dễ nghe. Mà nữ tử Lạc Châu giọng nói dường như có làn điệu, tuy mềm mại nhưng lại không ra vẻ chút nào, thậtlà thoải mái êm tai. Cố Lan chỉ nhìn Lục Lễ một chút, liền rũ mắt khéo léo dời đi chỗ khác.
Nhưng Chu Lâm Lang biết tâm tư của Cố Lan này, càng biết mưu đồ tính toán trong lòng Lương Vương phi. Nàng mới gả đến mấy tháng, liền vội vã nhét người, thật là không để nàng trong mắt! Có điều nàng biết, Lục Lễ trộm hoan lạc đều cố ý giấu nàng, càng khỏi phải nói cưới vợ bé —— hắn còn không có cái gan này.
Chu Lâm Lang nhìn Cố Lan một chút, liền xoay lưng quay người trở về Khóa viện của mình.
Lương Vương phi nhìn bóng dáng con dâu, trong lòng không nhịn được hít một hơi: “Quả đúng là mẹ con, cùng một cái đức hạnh!”
Khương Lệnh Uyển nhắm mắt ngủ, đợi đến canh hai, mới mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ song cửa sổ. Khương Lệnh Uyển giật mình một cái, nhìn thân ảnh cao lớn ngoài cửa sổ, nhất thời đã biết là người phương nào. Nàng cong môi cười, luật lệ Đại Chu trước ngày thành thân sáu ngày nam nữ song phương không được gặp mặt nhau, nên đêm nay Lục Tông tìm nàng cũng không ngoài ý muốn.
Nàng để chân trần chạy tới.
Mở cửa sổ, quả nhiên thấy Lục Tông đứng thẳng tắp đằng kia. Cao to tuấn lãng, dáng dấp quân tử nhẹnhàng, làm gì giống người nửa đêm thâu hương thiết ngọc hái hoa tặc?
Lục Tông thấy nàng không ngạc nhiên, cũng không nói gì, tất nhiên quen cửa quen nẻo nhảy vào.
Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái, hỏi: “Sao Tông biểu ca lại đến đây?”
Lục Tông thấy nàng còn buồn ngủ, hỏi: “Đánh thức muội?”
Khương Lệnh Uyển “vâng” một tiếng, sau đó thấy hắn cực kỳ tự nhiên nắm tay nàng. Từ sau Tết năm nay, số lần hai người gặp mặt càng ngày càng ít, mà nàng cũng bị trói buộc phải học tập, mỗi tháng cần làm việc thêu thùa, bận tối mày tối mặt. Nàng hơi nhớ hắn, lúc này lần thân mật vùi vào lòng Lục Tông, nói: “Chúng ta sắp thành thân… Muội hơi lo lắng.”
Hôm nay Lục Tông đến, chính là cố ý muốn gặp nàng, nói chuyện với nàng, hiện nay nghe nàng nói như vậy, liền bật nói: “Lo lắng cái gì?” hắn cũng không ăn nàng.
Khương Lệnh Uyển thưởng thức ống tay áo Lục Tông, chiều cao chênh lệch, làm nàng cũng thể chỉ tựa vào ngực hắn. Nàng nói: “Lúc ở Quốc Công phủ, có cha mẹ che chở, chờ gả đi, muội lo lắng —— "
“...Có huynh che chở muội.” Lục Tông nói rất nhanh. hắn là một đại nam nhân thẳng thắn cương nghị, giờ khắc này lại nhu tình hiếm thấy, biết nàng là tiểu cô nương, nửa đời sau đều phó thác cho mình, khó tránh khỏi thấp thỏm. hắn động viên nói: “Từ nhỏ đến lớn, lúc nào huynh để muội bị oan ức sao? Xán Xán, an tâm chờ gả.”
Mặc dù biết hắn sẽ đối tốt với mình, nhưng Khương Lệnh Uyển nghe xong, vẫn cảm thấy rất thoải mái. Nàng cười khanh khách ngẩng đầu nói: “Hôm nay huynh đến là vì muốn nói lời này với muội sao?”
Lục Tông gật đầu ừ một tiếng, lúc này mới giơ tay xoa đầu nàng, ôn nhu nói: “Chớ suy nghĩ lung tung.”
Khương Lệnh Uyển cười hì hì gật đầu, đầu nhỏ vùi vào ngực hắn sượt sượt, sau đó nàng cảm nhận được thân thể Lục Tông căng lên, lúc này mới vội vàng đẩy hắn ra, giục hắn đi mau.
.... Nàng đã buông thả cho hắn hai lần, cũng không muốn hồ đồ lần thứ ba.
Dù sao, đợi thêm bảy ngày nữa là được.
Hôm nay Lục Tông cũng không tồn tại tâm tư thâu hương thiết ngọc, chỉ đơn thuần muốn động viên nàng, làm nàng thanh thản yên ổn gả cho hắn. Có điều mấy tháng này cơ hội gặp nàng càng ngày càng ít, cái ý nghĩ đẹp đẽ trong lòng càng càng mãnh liệt, giấc mộng kia lại ngày càng rõ ràng. hắn cũng không bắt nạt nàng, chỉ cúi người hôn lên trán nàng một cái, lúc này mới dặn dò: “Khóa cửa cẩn thận chút.”
Khương Lệnh Uyển gật đầu qua loa, thấy hắn đi ra ngoài, mới khóa kĩ cửa sổ lại.
Nhưng sau đó, Khương Lệnh Uyển lại không ngủ được.
Nàng lấy sách dưới đáy gối ra xem vài lần, sau đó ôm vào trong ngực, nằm ở trên giường mà khóe miệng cong cong.
Kiếp trước nàng và Lục Tông đều không có kinh nghiệm, đêm tân hôn hai người đều rất bối rối. Mà lúc này, nàng muốn ra vẻ cái gì cũng không hiểu nhìn Lục Tông quẫn bách, hay là… chỉ cho hắn đây?