Ngô Gia Kiều Thê

Chương 122 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Mira



Sau khi náo động phòng xong, các quý phụ thế gia liền thức thời rời khỏi tân phòng.



Khóe môi Lục Tông cong cong, một đôi mắt lẳng lặng nhìn người bên cạnh mặc giá y đỏ thẫm… Thê tử, tất nhiên đôi mắt cũng không nỡ lòng dời đi chỗ khác. Nhưng bên ngoài vẫn còn một đám người cần ứng phó. Lục Tông nắm tay nương tử, nói: “Nàng rửa qua mặt trước, đói bụng thì ăn một chút gì đó, ta sẽ lập tức quay lại.”



Lục Tông là nam nhân ngũ đại tam thô, nhưng xưa nay rất quan tâm săn sóc cho nàng, bây giờ nghe ngữ khí của hắn, Khương Lệnh Uyển tất nhiên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cảm thấy mình cũng có thể nói chút gì đó, liền chớp mắt nói: “Vậy chàng cũng uống ít rượu lại một chút.”



Tửu lượng của Lục Tông vô cùng tốt, nhưng hôm nay nhất định là phải bị chuốc rượu, con em các gia đình quý tộc thường thích hồ nháo, hôm nay rốt cục cũng bắt được cơ hội trêu chọc Lục Tông, tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Hơn nữa còn có những người trong quân doanh, mỗi người đều thô kệch thẳng thắn, sợ là phải làm Lục Tông ngã xuống mới dừng tay.



Khương Lệnh Uyển đã xem Lục Tông là người nhà mình, có thể không tự bênh sao?



Lục Tông nghe xong, mặt mày nhu hòa hẳn đi, giống như một cơn gió mát vừa lướt qua mặt.



hắn lại gần hôn nên mặt nàng một cái, kết quả ăn một miệng đầy phấn, nhưng vẫn vui mừng khôngthôi: “...Được.”



Sau khi Lục Tông rời khỏi đây, không ít người trong phòng tụm năm tụm ba bắt đầu rời đi, chỉ để lại Đào ma ma cùng hai nha hoàn Kim Kết, Sơn Trà mà nàng mang theo, còn có hai nha hoàn hồi môn, chỉ là nàng đã quen để Kim Kết và Sơn Trà hầu hạ, tất nhiên cũng không cần những người khác, liền để các nàng đi ra ngoài.



Lúc này một lão phụ nhân mặc một thân áo ngoài tối màu thêu hồ lô song phúc dẫn hai nha hoàn đứng dậy. Lão phụ nhân rất vui mừng, quy củ hướng Khương Lệnh Uyển hành lễ, nói: “Lão nô Tôn thị, gặp qua phu nhân.”



Tôn thị là ma ma quản sự ở Long Ngọc viện.



Khương Lệnh Uyển khẽ vuốt cằm, cũng khách khí với bà mấy phần, khóe miệng cong cong, nói: “Tôn ma ma không cần đa lễ.”



Tôn ma ma thấy thái độ Thế tử phu nhân đối với mình rất tôn trọng, tất nhiên trong lòng rất thoải mái, ý cười trên mặt cũng sâu hơn chút.



Hai nha hoàn theo Tôn ma ma hành lễ tên là Thanh Mai, Thanh Lan, đều rất trẻ tuổi. Khương Lệnh Uyển tùy ý liếc mắt nhìn, nhìn hai nha hoàn dung mạo thanh tú, nhưng cũng không thể coi là xuất sắc. Nha hoàn để trong phòng, ngoại trừ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của chủ nhân, còn có một tác dụng, chính là hầu hạ nam chủ nhân. Gia đình giàu có bình thường, nha hoàn trong phòng, tất nhiên phải được tỉ mỉ chọn qua, mà hai vị này nhìn qua đều biết là rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.



Khương Lệnh Uyển trải qua hai kiếp, tất nhiên có chút ấn tượng với hai người này, hai nàng này làm việc ổn thỏa, không giống như Sơn Trà chỉ có thể khua môi múa mép, trên thực tế lại là quả hồng mềm, nhờ có nàng che chở mới được. Hơn nữa nhìn hai vị kia chỉ là hai nha hoàn nhỏ bé yếu ớt, kỳ thực là người biết võ nghệ.



Kiếp trước nàng vì chuyện Vinh Vương buộc Lục Tông nạp thiếp mà tức giận, hồi đó nổi nóng, nàng liền thẳng thắn nhét người của bản thân nàng cho hắn, đỡ phải nhắc lại. Nàng hỏi ý tứ Kim Kết Sơn Trà, cũng bởi vì dung mạo hai người này hơn hẳn hai vị kia.



Dung mạo thường thường, làm việc ổn thỏa, người mang võ nghệ, lại trung thành tuyệt đối.



Nha hoàn Lục Tông tuyển chọn cho nàng, đều bỏ ra một phen tâm tư.



Khương Lệnh Uyển khánh sáo nói chuyện với Tôn ma ma vài câu, sau đó liền để Đào ma ma mang theo các nàng ra ngoài nói chuyện, chỉ lưu lại Kim Kết và Sơn Trà ở lại hầu hạ mình rửa mặt.
Lục Tông thấp giọng cười thành tiếng, chặn lại nói: “nói bậy.” Sau đó liền bắt đầu hôn nàng. Dưới tay tinh tế mềm mại, Lục Tông cũng cảm thấy tâm ý viên mãn, lúc trước hai người cũng coi như thân cận qua. trên nóc nhà lần đó, còn có một lần ở thái y viện, chỉ là hắn xem như đã chiếm tiện nghi, tự nhiên cũng không dám quá phận được voi đòi tiên, chỉ là nếm thử ngon ngọt mà thôi. hiện nay nhưng có thể tùy ý thưởng thức.



Lục Tông là nam tử máu nóng, thêm nữa chưa từng khai trai, lúc này lại càng không nhịn được, thân mật một lúc, liền vuốt ve bắt đầu hành động. Khương Lệnh Uyển xấu hổ không ra hình dạng gì, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của mình bị một cái lò lửa bóng bỏng ôm lấy, cơ hồ muốn đem nàng nướng chín. Lục Tông ngửi hương vị người trong lòng, hô hấp từ từ tăng lên, động tác cũng chậm rãi tăng lên.



Khương Lệnh Uyển biết hắn là người mới học nghề, tất nhiên để tùy ý hắn vuốt ve, lúc sau lại một phen chống đối lung tung, nhưng lại chưa tiến vào.



Chỉ là… Nếu nàng kinh nghiệm mười phần chỉ hắn, có lẽ hắn sẽ bị chính nàng dọa sợ.



Bên ngoài bốn nha hoàn Kim Kết Sơn Trà cùng Thanh Mai Thanh Lan cứ đứng im lặng như thế, náo nhiệt qua đi, bây giờ an tĩnh nhưng lại có mấy phần quạnh quẽ. Mấy nha hoàn đều là tiểu cô nương trẻ măng, tính tình lại tốt, tất nhiên không nói được mấy câu đã hợp ý. Chờ nghe âm thanh từ bên trong truyền ra, liền biết Thế tử gia cùng phu nhân đang làm gì.



Chỉ là bốn nha hoàn đều chưa trải sự đời, đối với chuyện như vầy kiến thức chỉ nửa vời. Chỉ nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm mềm mại của phu nhân, quá sốt sắng, đến nỗi có chút bén nhọn “sai rồi sai rồi, không phải nơi này…” Sau thanh âm nam tử trầm thấp lúc ẩn lúc hiện, nghe ngữ khí, đại để lại để dụ dỗ người. Ngay sau đó là thanh âm nữ tử khóc sướt mướt, đứt quãng, dường như là bị thứ gì đâm thành vụn vặt.



Dường như là một hồi mưa rền gió dữ, tủy đả trứ minh diễm diễm, thủy nộn nộn kiều hoa(*).



(*)dịch đơn giản là phá vỡ nét đẹp kiều diễm, mềm mại dịu dàng tinh tế, er...đại khái là nói ảnh mạnh bạo quá muốn tàn phá chị ấy mà ))))



Bốn nha hoàn đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ không dám nói gì. Yên tĩnh như vậy, càng làm âm thanh kịch liệt bên trong rõ ràng hơn.



Trong bốn nha hoàn Kim Kết là người chững chạc nhất, bây giờ định tâm, liền ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.



Ánh trăng trong sáng, bây giờ lặng lẽ trốn sau tầng mây, thẹn thùng mang nét cười.



Quá non nửa canh giờ, thanh âm bên trong mới dần yên tĩnh lại. Chỉ là Thế tử gia không gọi người vào đổi đệm giường, bọn nha hoàn tất nhiên cũng quy củ đứng, chờ đợi sai phái.



Bên trong Khương Lệnh Uyển co lại một đoàn, chôn người bên trong chăn đệm mềm mại, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, tràn đầy nước mắt, không ngừng run.



Lục Tông mới nếm thử, khó tránh khỏi kích động. hắn thương tiếc hôn nước mắt của nàng, dỗ dành nói: “Được rồi, không khóc được không?”



Khương Lệnh Uyển đau đến thân thể run lên, lúc này cũng chưa dừng lại. Dù sao món đồ kia khôngxứng đôi, thoải mái là hắn, chịu tội là nàng. Có điều chỉ một hồi, lạc hồng kia xem như có công đạo, nếu lại thêm một hồi, nàng cũng không chịu nổi. hắn cứ mạnh mẽ hữu lực như vậy, chắc chắn ngày mai hai chân nàng đều muốn nhũn ra a. Chỉ sượt qua vật kia, khí thế lại tăng vọt. Lòng Khương Lệnh Uyển vẫn còn sợ hãi, nước mắt rưng rưng nhìn Lục Tông.



Lục Tông bị nàng nhìn đến trăn trối.



Bọn nha hoàn bên ngoài tưởng chuyện đã xong, có điều nghỉ ngơi một phút, bên trong lại truyền đến động tĩnh.



thật sự là cửu hạn cam lộ, thâm thiển vô độ(*).



(*)cái này tui để nguyên cv nha, đại ý là nói hai anh chị không biết chừng mực ý mà:”>