Ngô Gia Kiều Thê

Chương 125 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Mira, Twins



Phan Trắc phi trầm mặt đi ra Cẩm Hoa cư.



Tân ma ma bên người động viên nói: “Phan Trắc phi không nên tức giận… Vào lúc này Thế tử phu nhân lại không vội tiếp quản chuyện bếp núc.”



Phan Trắc phi dừng bước, hung hăng trừng mắt nhìn Tân ma ma, tức giận nói: “Nhưng ý tứ Vương gia rất rõ ràng!”



Vừa rồi Vinh Vương không quan tâm mặt mũi của nàng nói ra việc này, tuy Khương Lệnh Uyển khiêm tốn cười cười, nói đầu tiên chậm rãi tiếp xúc, chờ tới lúc lên tay mới tiếp quản, có thể nói không có nửa phần ý tứ muốn từ chối. Cũng đúng, loại chuyện tốt thế này, ai sẽ không muốn? Trong phủ không có Vương phi, bây giờ Thế tử phu nhân vào cửa, nội viện Vinh Vương phủ chính là thiên hạ của nàng.



Nhưng mà làm sao nàng có thể cam tâm?



Tân ma ma nghe xong, cũng không nói gì.



Nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện chủ trì việc bếp núc do Thế tử phu nhân tiếp nhận là điều đương nhiên, dù sao Thế tử phu nhân mới là chủ tử chân chính. Nhưng Tân ma ma cũng hiểu, Phan Trắc phi này chưởng quản nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn nàng đem quyền to trong tay giao ra… Cùng chuyện tá ma giết lừa có gì khác biệt sao, Vương gia quả thật có chút không niệm đến tình cảm. Nhưng nói cho cùng, Phan Trắc phi cũng chỉ là thiếp. Chuyện này sao phải thương lượng với nàng? Nàng cũng không đủ tư cách nha.



Lục Bảo Yên im lặng ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẫu thân. Nàng nhìn một mặt đầy lửa giận của mẫu thân, mở miệng nói: “Thường ngày nương khổ cực như vậy, bây giờ tẩu tẩu vào cửa, nương có thể nghỉ ngơi, không phải rất tốt sao?”



Phan Trắc phi thấy nữ nhi cũng vì Khương Lệnh Uyển nói chuyện, càng tức giận không có chỗ phát tiết.



Đôi mắt đẹp của nàng trợn tròn, nói: “Làm sao? một bộ trang sức đã thu mua được con? Thường ngày nương để con thiểu đồ trang sức sao?”



Xưa nay Phan Trắc phi thương yêu nữ nhi, bây giờ nổi nóng, ngữ khí không khỏi trùng xuống một chút. Lục Bảo Yên nghe xong có chút oan ức. Đồ cưới tẩu tẩu xa hoa, ra tay tự nhiên hào phóng một chút, nhưng nàng cũng không phải vì bộ trang sức mà nói chuyện. Nàng thật lòng yêu thích tẩu tẩu.



Khi còn bé Khương Lệnh Uyển vẫn hay đến Vinh Vương phủ chơi với Lục Bảo Thiền, mà Lục Bảo Yên lại là đứa trẻ bị cô lập, nhưng thái độ Khương Lệnh Uyển đối với Lục Bảo Yên nàng vẫn rất tốt. Cứ thế từ nhỏ Lục Bảo Yên đã sinh ra mấy phần hảo cảm với Khương Lệnh Uyển.



Phan Trắc phi thấy nữ nhi oan ức, cũng biết mình hơi nặng lời, liền nhẹ giọng lại một chút, nói: “Được rồi, nói con vài câu con đã oan ức, thật không dùng được gì.”



Phan Trắc phi chỉ có một nữ nhi, tất nhiên xem nàng như trân bảo mà yêu thương. Nàng chưởng quản việc bếp núc, một mặt là vì địa vị của mình của vương phủ, một mặt còn không phải bởi vì nữ nhi này sao? Việc hôn nhân Lục Bảo Thiền chưa định, tất nhiên Lục Bảo Yên cũng không có cách nào nghị thân. Những năm này, Phan Trắc phi lén lút cũng là lén lút chuẩn bị thêm đồ cưới cho nữ nhi, đỡ phải sau này gả đi, nhà chồng bởi vì thân phận thứ nữ mà xem thường nàng.



Nghĩ tới đây, Phan Trắc phi càng không muốn giao quyền to trong tay ra. Thế tử phu nhân thì sao? Chỉ là một đứa nhóc miệng chưa dứt sữa, còn có thể quản một đại gia đình hay sao?







Lục Tông đi dạo quanh Long Ngọc viện cùng thê tử, dọc đường nắm tay vợ không chịu buông, mãi đến lúc trở về phòng.



Khương Lệnh Uyển cảm thấy quả thật hắn quá dính người, nhưng dù gì cũng mới thành thân, tình nùng ý mật cũng là điều hợp tình hợp lý. Tay bị hắn nắm, Khương Lệnh Uyển dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của hắn. Lục Tông cười cười, cúi người sượt qua mặt nàng, đề nghị: “Hôm nay không ngủ bao lâu, nếu không nghỉ ngơi một chút?”



Còn nói sao.



Khương Lệnh Uyển nhíu mày. Lúc này chân nàng còn xót lắm. Có điều vừa mới dùng bữa sáng khônglâu, liền lên giường nghỉ ngơi, thật là không còn gì để nói.



Nàng lắc đầu một cái: “không cần.”



Lục Tông cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ cùng nàng nói chuyện, hai người bỗng nhiên tán gẫu đến chuyện chủ trì bếp núc, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Tông biểu ca có phải thấy muội quản lý không tốt không?” Tuổi nàng còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Phan Trắc phi cũng đãquản lý mười mấy năm, tóm lại có chút kinh nghiệm. Nếu nàng ta muốn gây khó dễ cho nàng, nàng tính toán cũng không phải là đối thủ của nàng ta. Nhưng nàng đã gả cho hắn, không thể cứ giống như kiếp trước, chỉ biết hưởng thụ mà không làm gì.



Lục Tông nói: “Nàng thông mình, tất nhiên ta không lo lắng. Chỉ sợ nàng mệt.”



Lời này Khương Lệnh Uyển thích nghe.



Nàng giơ tay ôm cổ hắn, mỉm cười nói: “Huynh yên tâm, muội có chừng mực.”




Lục Tông nói: “Nghe Lục tỷ tỷ đệ nói, Hữu nhi học tập rất chăm chỉ.”



Khương Lệnh Uyển nhìn dáng dấp đáng hoàng trịnh trọng của Lục Tông, trong lòng thầm nói: Nàng nóivới hắn những lời đó lúc nào.



Nhưng mà——



Với tính tình Lục Tông, thường ngày ngay với muội muội ruột Lục Bảo Thiền cũng rất ít quan tâm. Bây giờ vì nàng mà hắn nỗ lực lấy lòng mỗi người Vệ Quốc Công phủ.



Lục Tông quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của thê tử, vẻ mặt thật ôn nhu.



Chu thị là người từng trải, biết tuyển đúng con rể rồi, trong lòng cũng được an ủi chút ít.



Lục Tông ở lại phòng chính nói chuyện cùng Khương Bách Nghiêu và Khương Nhị gia, Chu thị lại lôi kéo nữ nhi vào trong nói chuyện. nói tới mấy ngày nay sống ở Vinh Vương phủ như thế nào, còn chuyện phu thê với Lục Tông nữa. Như trong dự đoán Chu thị, nữ nhi ở Vinh Vương phủ rất tốt, Lục Tông cũng rất chiều theo ý nữ nhi. Nhắc đến đêm động phòng hoa chúc, Khương Lệnh Uyển liền đỏ mặt, nhăn nhó nói: “Nương, người yên tâm được rồi, nữ nhi biết chừng mực.”



Biết đêm động phòng hoa chúc không xảy ra chuyện gì, Chu thị cũng yên tâm, lại nghe chuyện nữ nhi ở cùng một chỗ với Lục Tông, đúng là rất kinh ngạc. Sau đó lại nói: “Đây là không hợp quy củ, thế nào cũng phải có một sân phòng của mình. Nếu cuộc sống gia đình con không ổn…”



Khương Lệnh Uyển lại nói: “Tông biểu ca đã nói, sau này sẽ không có nữ nhân khác, hắn cũng thích ở cùng với con, hơn nữa.... Hơn nữa hai vợ chồng con ở cùng một chỗ, lại không phải mỗi ngày đều muốn làm chuyện đó. Cuộc sống gia đình yên ấm, có thể cùng ngủ như thường.”



Bởi vì kiếp trước hình thức ở chung của nàng và Lục Tông cũng là như thế, nên Khương Lệnh Uyển cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.



Nhưng Chu thị nghe xong lại nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi nói: “Còn gọi là biểu ca? Con đứa nhỏ này, cũng không biết đổi giọng.”



Khương Lệnh Uyển có chút oan ức, lầm bầm nói: “Tông biểu ca nói không có quan hệ gì.”



Ngón tay Chu thị đâm vào cái trán nhẵn bóng của nữ nhi, chỉ tiếc không mài sắt thành thép nói: “Lúc này hai đứa mới kết hôn, cảm tình tốt, tất nhiên không có vấn đề, nhưng người ngoài nhìn, chính là không có phép tắc. Bây giờ con là Thế tử phu nhân của Vinh Vương phủ, mọi việc nên vì Vinh Vương phủ mà nghĩ nhiều một chút, mỗi lời nói cử chỉ của con, đều sẽ ảnh hưởng đến Vinh Vương phủ.”



“...Nga.” Thấy nương lại muốn trừng nàng, vội nói, “Nữ nhi biết rồi.”



Chu thị nói: “Sớm mang thai hài tử mới là chuyện đứng đắn.”



Lời này, Khương Lệnh Uyển tán thành gật đầu liên tục, đôi mắt chớp chớp nói: “Nữ nhi sẽ cùng Tông biêu ca nỗ lực.” Chỗ đó của nàng cũng đã tốt lắm rồi, buổi tối là có thể cùng Lục Tông tiếp tục cố gắng.



Chu thị dở khóc dở cười: “thật không biết xấu hổ.”



Khương Lệnh Uyển cười hắc hắc, thân mật ôm cánh tay mẫu thân mình. Chuyện này từ lúc nàng bốn tuổi đã bắt đầu trông ngóng, e lệ cái gì nha.



)))) chị từ bốn tuổi đã có âm mưu dụ trai rồi nha mấy đứa, học hỏi chị đi.



Chu thị thấy nữ nhi sống tốt, trong tâm cũng hài lòng, sau lại nói: “Mong rằng Tông nhi có thể đối với con trước sau như một, đừng như cái người Tứ tỷ phu kia, Tứ tỷ tỷ con gả đi không lâu, bây giờ một hơi nạp hai phòng thiếp thất, làm thực sự là…”



“Cái gì?” Khương Lệnh Uyển ngẩn người, đôi mắt trợn trừng lên, “Tứ tỷ phu cưới vợ bé?”



Việc hôn nhân của Khương Lệnh Đề cùng Tạ Trí Phong, Khương Lệnh Uyển vốn cực xem trọng. Hơn nữa Tạ Tinh Tinh đã nói cùng nàng, Tạ Trí Phong là người nho nhã, nhã nhặn, nam tử tốt giữ mình trong sạch. Khương Lệnh Uyển còn nhớ, ngày Tứ tỷ tỷ nàng xuất giá, Tạ Trí Phong mặc một thân hỉ bào màu đỏ, đến đây đón dâu.



Đại Chu đón dâu có tập tục “Hạ tế”.



Cái gọi là “Hạ tế”, là để cho tỷ muội nhà gái, mỗi người cầm một gậy gỗ, đánh tân lang. Tập tục này, là vì hạ uy phong của tân lang, không để hắn sau này bắt nạt tân nương. Ngày ấy nàng cũng ở đó, cùng Tứ tỷ tỷ quan hệ tốt nhất, nên cũng không dám nặng tay, đỡ đến lúc sau Tứ tỷ tỷ đau lòng. Lúc đó nàng nhìn Tạ Trí Phong xác thực là nam tử hào hoa phong nhã, bị đánh, vẫn hàm ý cười, nhã nhặn khéo léo. Tuy là con thứ, nhưng giáo dưỡng rất tốt. Nhìn qua chính là người đáng giá phó thác chung thân.



Mà bây giờ ——



Tứ tỷ tỷ nàng gả đi mới mấy tháng, liền nạp hai phòng thiếp thất.