Ngô Gia Kiều Thê
Chương 135 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Lục Tông cho rằng là bụng nàng khó chịu. Dù sao kể từ lúc hai người bọn họ thành thân đến nay, nàng là lần thứ hai tới nguyệt sự. hắn là đã nhìn quabộ dáng này của nàng, buổi tối giống cái tiểu oa nhi cuộn tròn như cái nấm ở trong lòng ngực hắn, hừ hừ, bụng thật là không thoải mái. Lục Tông giơ tay phủ lên trên bụng nàng, cách lớp quần áo nhẹ nhàng xoa xoa, nói: “Nếu không lại lên trên giường nghỉ thêm một lát đi?”
Khương Lệnh Uyển nhíu lại mi, ôm hắn không chịu buông tay.
Lúc trước nàng là có lòng tin, nhưng hôm nay lại khiến nàng có chút lo lắng —— chẳng lẽ nàng thật sựkhông có làm số mệnh làm nương sao? Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút thực xin lỗi hắn, đôi tay ôm nàng càng chặt thêm một chút. hiện giờ trong lòng nàng vô cùng để ý hắn, cho nên không thể nào có thể vô tâm vô phế như đời trước cứ vậy mà ở bên cạnh hắn, yên lặng hưởng thụ hắn đối xử tốt với mình. Nhưng nàng lại không trả giáchút nào, thân là thê tử của hắn, tối thiểu củng phải vì hắn sinh con dục cái.
Nàng nhíu mi. Lục Tông giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của nàng, lúc sau lại thấy nàng nhăn lại lần nữa.
Khương Lệnh Uyển phiền não qua một trận, bỗng nhiên nhớ tới Lục Tông hôm nay là muốn đi quân doanh, lúc này mới thúc giục nói: “Ta không có việc gì, Tông biểu ca ngươi còn bận việc nên nhanh điđi.”
Lục Tông suy nghĩ một lát, nói: “Hôm nay ta bồi ngươi, được không?”
Nàng nhớ rõ, hôm nay không phải ngày nghỉ của Lục Tông. Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên hiểu ra cái gì, tức khắc trong lòng mềm nhũn. Nàng vẫn là người hiểu chuyện, vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, ngươi bận rộn như vậy, ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Ngươi đi đi, trở về sớm một chút là được, có được hay không?”
Lục Tông cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, lúc này mới “Ân” một tiếng. hắn hôn hôn lên mặt nàng, lại lần nữa dặn dò nói: “Đừng để mệt mỏi.”
“…… Hảo, ta đã biết.” Nàng có chút ghét bỏ hắn dông dài, không kiên nhẫn đáp một câu.
Lục Tông bất đắc dĩ, bật cười trầm thấp,một phen nhéo nhéo hai má nàng.
Lục Tông đi rồi, Khương Lệnh Uyển mới bắt đầu tìm kiếm lung tung.
một bên Kim Kết cùng Tì Ba nhìn, vội hỏi nói: “Phu nhân đang tìm cái gì vậy? Nô tỳ giúp người tìm.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong phất phất tay, ra hiệu không cho hai người đến hỗ trợ, chính mính lại tiếp tục tìm kiếm đồ vật, lúc này mới tìm thấy ở dưới đáy hòm một quyển sách nhỏ đã ố vàng.
Trước khi xuất giá, nương đã cố ý cùng nàng nói qua. Nhưng nàng ỷ vào chính mình đã có kinh nghiệm nên cũng không đặc biệt lưu tâm. Chỉ là, nương đến cùng cũng là người từng trải, so với nàng thì tất nhiên là hiểu biết nhiều hơn. Khương Lệnh Uyển tìm được quyển sách nhỏ kia, mới ghé người trêngiường nghiêm túc xem. Thấy nương cực kỳ cẩn thận ghi chútrọng điểm cho nàng những tư thế dễ thụ thai. Nàng sốt ruột, lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, tất cả các biện pháp tự nhiên đều nên thử một lần.
·
Cơm trưa qua đi, Lục Tông vốn muốn bồi thê tử đi ngủ trưa, nhưng quân doanh lại có việc, liền vội vội vàng rời đi.
Hôm nay Khương Lệnh Uyển ăn quá no, liền tản bộ trong viện để tiêu thực.
Vừa lúc Minh Nhạn tới tìm nàng.
Minh Nhạn là cháu ngoại gái Phan trắc phi, vừa mới vào phủ, dựa theo phép tắc đã tới gặp vị chủ mẫu là nàng coi như xong, hôm nay lại đến tìm nàng, thật la có chút ý vị sâu xa.
Minh Nhạn hướng tới Khương Lệnh Uyển hành lễ, lúc này mới nói: “Minh Nhạn có việc muốn nói riêng với thế tử phu nhân, có được không……”
Khương Lệnh Uyển biết được ý tứ nàng, cười cười nói: “Minh cô nương có chuyện cứ nói thẳng. Các nàng từ nhỏ đã hầu hạ ta, là nha hoàn hồi môn của ta, đều tin được.”
Nghe xong lời nói này, Minh Nhạn cũng không còn kiên trì. Trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới nhìn Khương Lệnh Uyển, mở miệng nói: “Lúc này dì để Minh Nhạn tới vương phủ bồi nàng, trên thực tế là thay Minh Nhạn tuyển một nhà chồng tốt……”
Nữ tử bình thường, nói đến gả chồng, ai mà không thẹn thùng, nhưng vị này trước mặt lại thật tự nhiên.
Khương Lệnh Uyển ra hiệu ý bảo nàng tiếp tục nói.
Minh Nhạn tiếp tục nói: “Chính là dì, nàng…… Nàng cố ý vô tình ở trước mặt Minh Nhạn nhắc tới thế tử gia, sợ là…… Sợ là muốn đem Minh Nhạn đưa cho thế tử gia.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng một trận bực bội, nhưng trên mặt lại là bất động thanh sắc. Nàng lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt, cong cong môi, lại cười nói: “Minh cô nương cùng ta nói lời này, ý tứ là ——”
Minh Nhạn biết được vị thế tử phu nhân này là người thông minh, hơn nữa không chút chịu được hành vi này của dì. Nàng ở trong phủ, phải dựa vào dì, nhưng hôm nay dì vì lợi ích chính mình, đem nàng đẩy vào hố lửa, nàng cũng không thể ngây ngốc mà để người ta lợi dụng. Nhà cao cửa rộng, chuyện dơ bẩn gì mà không có, đến lúc đó một chén thuốc cho nàng uống, đưa lên nàng giường Vinh thế tử…… Nàng cũng chỉ có thể như cá nằm trên thớt mặc người làm thịt.
Nàng biết nên vì chính mình làm gì mới tốt.
Minh Nhạn ngẩng đầu lên, lộ ra phần cổ trắng nõn tinh tế, dung mạo mỹ lệ xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Minh Nhạn đối với thế tử gia nửa điểm tâm tưcũng không có……” Nàng nhìn vị mỹ mạo yêu kiều của thế tử phu nhântrước mặt mình, sợ nàng không tin, lúc này mới hít sâu một hơi, nói, “Minh Nhạn có tâm ý với Vương gia.”