Ngô Gia Kiều Thê
Chương 138 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Editor: huyetsacthiensu
Khương Lệnh Uyển vô cùng yêu quý cái mạng nhỏ này của mình, hôm nay nếu Lục Tông nói chuyện tử tế với nàng thì tất nhiên nàng sẽ nghe theo. Nhưng vừa bắt đầu thái độ của Lục Tông đã cứng rắn, ngược lại càng làm cho khát khao chinh phục con ngựa mạnh mẽ này được khơi dậy. Chỉ là tính tình con ngựa này vượt xa ngoài dự kiến của nàng.
Cưỡi lên rồi mới cảm thấy không thích hợp. Nhưng lúc này nàng muốn nhảy xuống cũng không kịp nữa rồi. Nàng dùng sức kẹp chặt vào bụng ngựa, nắm chặt dây cương, thân người xóc nảy lên xuống vô cùng, ân hận đến xanh ruột, chỉ sợ bản thân bị ngựa hất ngã xuống. Nàng vừa mới thành thân với Lục Tông, không muốn bị ngựa hất xuống ngã chết tươi. Ngã chết thì cũng thôi đi, chỉ sợ đến lúc đó khuôn mặt cũng bị hủy hoại, thiếu tay gãy chân mới đáng sợ.
Trong tình huống này mà Khương Lệnh Uyển còn có thể nghĩ đến những cái này, không thể không bội phục tâm tình của mình thật tốt.
Lục Tông nhìn thấy lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, không do dự chút nào, xoay người nhảy lên ngựa. hắn cưỡi một con ngựa khác đuổi theo, đợi đến lúc hai con ngựa chạy gần nhau thì Lục Tông vươn người sang con ngựa của Khương Lệnh Uyển, cánh tay dài vươn ra, nhấc nàng rời khỏi con ngựa đấy ôm vào lồng ngực mình.
Nhìn thấy một cảnh này đám người Kim Cát, Tì Bà, Đỗ Ngôn cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nhị hoàng tử ở một bên nhìn cũng hơi hơi nhếch môi mỉm cười.
Khương Lệnh Uyển quả nhiên là bị dọa sợ chết khiếp, lúc vừa cảm giác được hơi thỏ của Lục Tông liền ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Lục Tông vẫn chưa vội thả người xuống mà vẫn cưỡi ngựa chạy ra khỏi khu vực cưỡi ngựa, chạy về phía rừng cây nhỏ. Khương Lệnh Uyển nằm trong lồng ngực hắn, không hiểu hắn muốn dẫn nàng đi đâu, chỉ là nàng vẫn chỉ là một cô nương, chuyện vừa phát sinh thật sự đã dọa đến nàng. Bây giờ có hắn ở đây thật tốt. Trong chốc lát trong lòng Khương Lệnh Uyển làm gì còn tức giận nữa. Cả người nàng cứ dính chặt lấy người Lục Tông, ôm thật chặt thật chặt. tim Lục Tông đập có chút nhanh, thình thịch thình thịch, nghĩ đến cũng là bị nàng dọa.
Khương Lệnh Uyển là người lành sẹo sẽ quên đau, lúc này không có chuyện gì nữa thì mơ hồ có chút tự hào… có thể dọa Lục Tông thành như vậy coi như là nàng có bản lĩnh.
Ngựa chạy rất nhanh, bên tai trừ tiếng tim đập mạnh mẽ của Lục Tông thì còn có tiếng gió vù vù bên tai. không biết đã qua bao lâu sau tốc độ của con ngựa mới chậm dần lại, đến cuối cùng thì tốc độ chậm rãi đi bộ.
“…Được.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, lúc này mới vùi đầu vào ngực hắn. hắn cũng đá nói như vậy nàng còn có thể nói gì được nữa. Loại chuyện này nàng sốt ruột có khi sẽ phản tác dụng. Cũng làm khó hắn tối qua còn càn quấy với nàng.
hiện giờ Lục Tông nói chuyện cẩn thận với nàng, trong lòng nàng đương nhiên cũng không tức giận, dù sao nàng vẫn phân biệt được đúng sai. Hai người đứng dậy, Lục Tông thay nàng chỉnh lại quần áo, vừa nhìn khuôn mặt nàng đã biết là vừa bị người bắt nạt. Nhưng bộ dáng này của nàng càng làm cho hắn muốn hung hăng bắt nạt nàng. Lục Tông cởi bỏ dây cương trên thân cây nhưng mông nàng còn đau không có cách nào cưỡi ngựa. Lục Tông nghĩ nghĩ, một tay nắm lấy dây cương, thoáng xoay người nói “Lên đi.”
Khương Lệnh Uyển nhất thời cười sáng sủa, a một tiếng rồi nhảy lên. Lục Tông cười cười, cưỡi phu nhân nhà mình trở về khu cưỡi ngựa.
Sau khi hồi phủ, lúc Khương Lệnh Uyển thay quần áo mới phát hiện mông nàng bị đánh cho đỏ rực, dấu bàn tay rất rõ ràng, có thể thấy được lúc đó Lục Tông đánh mạnh cỡ nào. Khương Lệnh Uyển có chút tủi thân, nhưng cũng cảm thấy được bản thân hôm nay quá dáng, Lục Tông bị tức giận sắp hỏng rồi. dù sao hôm nay cũng không phải chỉ đơn giản là làm loạn, nàng suýt chút nữa đã mất mạng. Khương Lệnh Uyển nhớ đến tình hình lúc đó liền sợ hãi. Lau thuốc mỡ thì dễ chịu một chút nhưng hiện giờ không thể ngồi chỉ có thể ghé vào giường nhỏ nghỉ ngơi.
Đến buổi tối Lục Tông bắt đầu hối hận.
Khương Lệnh Uyển ghé vào bên cạnh người Lục Tông, vui mừng nói lầm bầm vài tiếng, thật là hả giận.
Đáng đời. Làm nàng bị thương, đã nhiều ngày hắn muốn ầm ĩ với nàng. Dù sao là bản thân hắn nói, chuyện đứa nhỏ không vội. Vậy thì không làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lục Tông ra ngoài Khương Lệnh Uyển liền rời khỏi giường. Khương Lệnh Uyển nhíu mi, mông nàng vẫn còn đau.
Sáng sớm, tâm tình Khương Lệnh Uyển không tốt, lúc sau lại thấy Đào ma ma vội vàng tiến vào.
Đào ma ma nói “Phu nhân mau đến chỗ Phan Trắc phi nhìn xem. Vừa rồi Phan Trắc phi vô ý bị ngã, bây giờ đang bị chảy máu.”