Ngô Gia Kiều Thê

Chương 23 : E thẹn

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Giờ khắc này, trên gương mặt bánh bao của Khương lệnh Uyển lại hiện lên

sự ưu sầu không hợp với tuổi, ai bảo đời trước nàng lại thích cái tính

cách bá đạo này của Lục Tông cơ chứ.



Vẻ mặt rõ ràng rất ngoan ngoãn biết điều, nhưng dù sao cũng là tướng

quân chinh chiến sa trường mấy năm, luyện được một thân võ nghệ rất tốt, nhìn thì có vẻ gầy nhưng chỉ cần thoát xiêm y trông hắn sẽ vô cùng có

khí khái nam tử. Nàng không thích nam nhân quá gầy, nhưng nếu là loại

mãng phu lưng hùm vai gấu, cả người đầy thịt, một hơi có thể ăn năm sáu

bát cơm như trong thoại bản viết, thì quả thật không lọt được vào mắt

xanh của nàng, cảm thấy loại thẩm mĩ này không hợp với nàng, đứng bên

cạnh có vẻ như đang đứng chung với một bức tường.



Nhưng Lục Tông lại không giống.



Cơ thể Lục Tông rắn rỏi nhưng lại không quá cứng cáp, hơn nữa chỉ cần

hắn đổi qua một bộ cẩm bào, phối hợp với gương mặt như họa này, cộng với khí chất lạnh nhạt trời sinh, quả thực là không chút nào nhìn ra được

hắn là một vị võ tướng, tuy vậy khí chất của hắn lại cực kì bá đạo. Nữ

nhân mà, các nàng cần nhất chính là cảm giác an toàn, nên khi nàng đứng

bên người Lục tông, chẳng những có cảm giác an toàn, hơn nữa còn vô cùng nở mày nở mặt.



Trong lòng nàng có hư vinh, Lục Tông lại có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.



Điểm này, không biết co bao nhiêu người trong Trấn thành thầm ước ao.



Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn hoa trong ngực, xinh đẹp vô cùng. Lúc nãy

nàng chỉ không muốn Chu Quý Hành nắm tay nàng, cho nên mới để hắn đi hái hoa, nhưng khi ôm được hoa vào ngực, trong lòng nàng không hề có cảm

giác qua loa, ngược lại còn rất yêu thích. Khóe miệng Khương Lệnh Uyển

thoáng vểnh lên cao, bỗng nhiên lại như nhớ tới điều gì, chép miệng nhìn Lục Tông, thanh âm ngọt ngào mềm mại nói: “Tông biểu ca, vẫn chưa đủ…”



Nàng bỏ hoa qua một bên, duỗi hai tay nghiêng đầu cười khanh khách nhìn hắn.



Tiểu nữ oa vốn xinh đẹp như phấn điêu ngọc mài, bây giờ nàng tươi cười

sáng lạn đến như vậy, khiến người nhìn thấy không khỏi nảy sinh lòng yêu thích. Lục Tông nhìn nàng, gương mặt nguyên bản lạnh lùng nhất thời

cũng trở nên nhu hòa ba phần. Hắn khom lưng xuống ôm cái bánh bao nhỏ
ba phần, cúi đầu nhìn về phía nữ nhi nói: “Lâm Lang ngoan, không nên ăn

nhiều, tiểu cô nương ăn nhiều sẽ mập mạp, mập thì sẽ không còn xinh đẹp

nữa.”



Chu Lâm Lang vừa nghe đến ba chữ ‘Không xinh đẹp’, sắc mặt lập tức thay

đổi, lưu luyến trả nửa miếng bánh hoa quế về lại trên khay trà, sau đó

thoáng ngẩng đầu, để An vương phi xoa xoa mặt và tay của mình.



Chu thị lúc này đang nhấp một ngụm trà xanh, bên tai liền nghe tháy lời

nói của An Vương phi câu nào cùng nhằm vào khuê nữ nhà mình, gương mặt

nhất thời trầm xuống.



Lão thái thái cũng có mấy phần không vui, nhưng đến cùng cũng không nói

cái gì, chỉ quay đầu về phía Chu thị nói: “Xán Xán đã ra ngoài được một

lúc, sao vẫn còn chưa trở về? Con mau cho người đi tìm.”



Chu thị gật đầu, vừa định sai người đi tìm, đã thấy Chu Quý Hành và chúng tùy tùng đi vào.



Chu thị ngẩn người, nhìn phía sau Chu Quý hành không thấy nữ nhi, vội càng đứng dậy hỏi: “Xán Xán đâu rồi?”



Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười trong veo như chuông bạc



Chu thụ chợt thở phào nhẹ nhõm, nàng đương nhiên nhận ra tiếng cười này

là của tiểu nữ nhi nhà mình. Chu thị quay đầu, liền thấy nữ nhi vui vẻ

bước vào cửa, còn đang nắm tay một người. Chu thị thấy là Lục Tông, nhất thời hiểu rõ.



Có điều tâm tình của nữ nhi lúc này rất tốt, vừa vào phòng lập tức liền

nhào vào trong lòng của mình, ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng: “Nương.”



An Vương phi nhìn Lục Tông, lại quay đầu nhìn một đôi nhi nữ của mình,

thấy vẻ mặt nhi tử thì mệt mỏi phờ phạc, nữ nhi lại uất ức đến đỏ mắt,

hai mắt rưng rưng như là sắp khóc ra.