Ngô Gia Kiều Thê
Chương 25 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Bên trong phòng nhỏ, An vương phi đang tô son điểm phấn, tỉ mỉ trang
điểm, gương mặt phù dung rạng rỡ như hoa, diễm quang bắn ra bốn phía.
Tay trắng nhẹ nhàng cài trâm ngà voi lên tóc.
”Nương, nương.”
Nghe thấy thanh âm mềm nhũn của nữ nhi nhà mình, lúc nay An vương phi
mới quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, nàng khẽ mỉm cười.
Nhìn thấy khuê nữ ăn mặc thỏa đáng, tiểu oa nhi sáu tuổi kiều kiều nhỏ
nhỏ mặc một bộ xiêm y thêu hoa lan màu hồng nhạt, trên đầu cài một cây
trâm hoa nạm hồng lựu, khuôn mặt nhỏ cười ngọt đến khảm vào lòng người.
Tuy rằng tốt hôm qua mưa lớn, nàng không thể không ở lại chùa Tương
Nguyên một đêm, tuy rằng ngủ không quen, nhưng hiện tại thấy nữ nhi cười xán lạn như vậy, nàng liền cảm thấy những khó chịu trong lòng kia cũng tan thành mây khói.
“Lâm Lang.”
An vương phi ôm nữ nhi vào trong ngực, cầm lấy lược chải tóc cho nữ nhi, tỉ mỉ chăm chút cho hai búi tóc, nhìn không ra có chỗ nào bị rối, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, môi hồng răng trắng, lúc này mới vui mừng nói:
“Lâm Lang của nương quả là một tiểu mỹ nhân.”
Bằng gương mặt xinh đẹp của nữ nhi nhà nàng, sau này đứa bé mập kia làm sao có thể so sánh được?
Trong lòng An vương phi vô cùng đắc ý, lúc này ghe thấy bên ngoài huyên
náo ồn ào, sáng sớm đã quấy rầy đến người khác. An vương phi nhất thời
cau mày lại, quay về phía nha hoàn hỏi: “Ngươi đi xem thử là người
phương nào lại dám làm càn như thế?”
Người của An vương phủ ở đây, bọn họ cũng dám náo loạn, chùa Tương Nguyên này đúng là càng ngày càng tệ.
Nhưng nha hoàn mới vén rèm lên tính đi ra ngoài xem xét đã thấy Chu thị
vội vã đi vào, thậm chí còn chưa thông báo đã trực tiếp xông vào phòng
ngủ của An vương phi. Hôm nay Chu thị không hề trang điểm tỉ mỉ, nhưng
dung nhan vẫn thanh thủy yêu kiều, phối hợp với bộ xiêm y màu ngà, phất
phới lượn lờ, thướt tha yểu điệu, nhìn càng trẻ tuổi hơn ngày thường mấy phần.
Chu thị từ khi sinh ra đã là một người vô cùng xinh đẹp, đôi mắt như
biết nói, ngày thường luôn là bộ dáng ôn hòa tự nhiên hào phóng, rất có
phong phạm chủ mẫu, nhưng hôm nay gương mặt lại tràn đầy phẫn nộ, nhìn
thấy An vương phi lập tức tiến tới chất vấn: “Xán Xán đâu rồi? Ngươi
mang Xán Xán đi đâu rồi?”
An vương phi cảm thấy Chu thị đại khái là bị điên.
Hai người các nàng đối nghịch cũng không phải ngày một ngày hai, luôn
hiểu rõ lẫn nhau. Chu thị ngày thường sống vô cùng đầy đủ tinh tế, chẳng lúc nào lại không tỉ mỉ hóa trang sau đó mới ra ngoài gặp người? Bây
giờ thấy ngữ khí của nàng như vậy, An vương phi không thích nhíu chặt
lông mày nói: “Ngươi nói cái gì? Một chữ ta cũng không nghe hiểu.”
Nữ nhi của nàng ta tìm không thấy thì liên quan gì đến nàng?
Đi theo phía sau Chu thị là ma ma và nha hoàn của Vệ Quốc công phủ, bây
giờ lại thêm nô bộc của An vương phi tiến vào, nhưng Chu thị dù sao cũng là chủ tử, không ai dám tiến lên ngăn cản nàng. Nô tài của An vương phi cũng hiểu được điều đó, Chu thị nói thế nào thì cũng là quận chú An
vương phủ, tuy rằng nàng đã xuất giá nhiều năm, nhưng thân phận này cũng không thể thay đổi được, bọn họ sao dám đắc tội?
Chuyện xảy ra như vậy, bọn hạ nhân chỉ biết hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên khuyên giải.
Chu thị đã mất đi bình tĩnh thường ngày, nàng trầm mặt nói: “Xán Xán
không thấy, có phải ngươi làm hay không? Ngươi giao Xán Xán ra đây, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Sáng sớm đã phải chịu nỗi uất khí này, An vương phi quả thật không có
chỗ để phát tiết. Tính của nàng vốn cũng nóng nảy, lập tức liền xoay
người, trâm cài đung đưa va chạm vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh dễ nghe, đôi mắt đẹp trợn tròn: “Bản thân ngươi không biết cách chăm lo
cho nữ nhi, bây giờ để mất rồi, hà tất gì phải đem gáo nước bẩn giội lên đầu của ta? Đúng, ngày thường quả thật ta không ưa gì ngươi, nhưng
không phải là không thích nữ nhi của ngươi, chuyện ta nói làm thì ta
làm, chuyện ta không có làm thì chắc chắn không làm, ngươi đừng có ở đó
ra vẻ hùng hổ dọa người.”
An vương phi ngày thường hiên ngang đi khắp An vương phủ, sau khi xuất
giá cũng quen sống trong nhung lụa, xưa nay chưa từng có ai dám hô to
gọi nhỏ với nàng, hôm nay Chu thị nháo ra chuyện lớn như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng mất mặt, qua thực nuốt không trôi cơn tức này.
Chu thị hít sâu một hơi, lồng ngực chập trùng lên xuống.
Nữ nhi nàng không thấy, nàng sớm đã mất đi lý trí, thấy An vương phi
liền nổi cơn giận. Nữ nhi khỏe mạnh ở bên người nàng hôm qua ngủ lại nói này ngoại trừ nữ quyến Vệ Quốc Công phủ cũng chỉ còn lại người của An
vương phủ, thêm nữ An vương phi ngày xưa cũng có chút ân oán với nàng,
chuyện này ngoại trừ nàng còn ai có thể làm?
Lần này Chu thị đã trở nên mù quáng, lạnh lùng nói: “Tống Diệu Nghi, nếu như Xán Xán có xảy ra chuyện gì, người là người đầu tiên ta hỏi đến,
nếu như Xán Xán thiếu một sợi tóc, mạng này của ta cho dù vứt đi cũng
phải bảo vệ nữ nhi cả đời bình an.”
Mấy năm này Chu thị được Khương Bách Nghiêu nuông chiều, tính khí đã thu lại không ít, nhưng đừng nhìn nàng một bộ mỹ nhân mềm mại yếu đuối, lúc nổi giận lên cũng không thể khinh thường.
Chu Lâm Lang thấy Chu thị nổi giận không nén nổi, nghe thấy lời của
nàng, gương mặt nhỏ sợ trắng cả đi, lập tức chui vào lòng mẫu thân:
“Nương, Lâm Lang sợ…”
Đào ma ma thấy như vậy, trong lòng vô cùng thấp thỏm, trong lòng cũng
biết nếu như lúc này náo loạn, hai vị chủ tử không chừng sẽ đánh nhau,
thấy hắn cõng rất vững, lúc này mới nghĩ đến một vấn đề nghiêng đầu nhỏ
hỏi: “Tông biểu ca, sao biểu ca lại có thể tìm được Xán Xán?”
Lục Tông nói là nương là cậy đều đang phái người tìm nàng, nhưng vì sao
Lục Tông mới mười tuổi lại có thể tìm ra được nàng trước tiên?
Lục Tông cõng nàng đi lên, nói: “Huynh nhìn thấy dây buộc tóc của muội, nên tìm dọc theo đường.”
Thì ra là như vậy.
Khương Lệnh Uyển cong cong khóe miệng lên cười cười, nụ cười cực kỳ xán
lạn, càng ôm chặt lất cổ Lục Tông hơn, thầm nghĩ: Dây buộc tóc của nương tử nhà mình, đương nhiên là nhận ra rồi.
Hôm nay chùa Tương Nguyên không có bất kì một vị khách nào đến viếng thăm.
Ngày hôm nay, Vệ Quốc công phủ, Vinh vương phủ, An vương phủ cùng với
người của Phùng đại tướng quân lục hết chùa Tương Nguyên từ trong ra
ngoài từ dưới lên trên, cũng vì muốn tìm kiếm Lục tiểu thư Vệ Quốc Công
phủ.
Khương Lục tiểu thư chỉ là tiểu oa nhi bốn tuổi, hôm nay lại mất tích vô cớ ở chùa Tương Nguyên, không ngờ chuyện này lại kinh động đến nhiều
nhân vật có máu mặt ở Tấn thành như vậy, có thể thấy được là một tiểu
chủ nhân mạ vàng nạm ngọc, quý giá vô cùng.
Bên trong viện, Tô Lương Thần mặc một thân xiêm y xanh nhạt, đứng giữa vườn cây hoa quế.
Nàng thoáng híp mắt, nhìn những thị vệ này tới tới lui lui, âm thầm than thở, cùng là người nhưng lại không cùng mệnh. Hôm nay Khương Lệnh Uyển
mất thích, lại có thể mang đến trận thế hùng vĩ như vậy, thật giống như
là mất tiểu công chúa vậy. Nàng hơi nhếch khóe môi, tuy rằng không biết
chuyện này là người phương nào làm nhưng dưới đáy lòng nàng lại có chút
vui sướng. Chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, đã mất tích ròng rã một
ngày, nếu có thể tìm được về cũng không biết là sống hay chết, đến lúc
đó cũng khó mà nói.
Nghĩ tới, Khương lệnh Uyển này vốn là tiểu tổ tông của vệ Quốc Công phủ, nàng chỉ là một người ăn nhờ ở đậu, đương nhiên phải trông mặt người
khác mà làm việc, nịnh bợ một chút không không sao, dù sao Khương Lệnh
Uyển này cũng bị chiều quen rồi…
Trên gương mặt trắng nõn của Tô Lương Thần có một vẻ trầm ổn không hợp
tuổi, nàng thoáng xoay người nhìn, cách đó không xa là một dây cột tóc
rơi trên mặt đấy, lúc này nàng đi tới, nhặt nó lên.
Đây là?
Tô Lương Thần thoáng ngẩn người, chỉ một lát là nhận ra đây là cột tóc
của người phương nào. Đôi tay nhỏ của nàng cầm lấy dây buộc tóc, giương
mắt thoáng nhìn ngọn núi phía sau chùa Tương Nguyên.
Chẳng lẽ...
”Tô tiểu thư.”
“Sao?” Thân thể Tô Lương Thần khẽ run lên, bỏ dây cột tóc giấu vào trong ngực của mình, quay đầu nhìn, phát hiện là Lý ma ma bên người lão thái
thái, khuôn mặt nhỏ nhắn gương lên, ngoan ngoãn dịu dàng nở nụ cười,
khách khí nói “Lý ma ma.”
Lý ma ma nhìn vị Tô tiểu thư mới tuổi nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ngày thường nàng cũng đỡ trông nom hơn rất nhiều, cảm thấy tiểu cô nương mới nhỏ như vậy đã không còn mẫu thân, thật là hài tử đáng
thương. Lại nói, mẫu thân của vị biểu tiểu thư này lại cũng chỉ là thứ
nữ, nhưng trước đây khá được lão thái thái yêu thích, ngay cả hạ nhân
cũng khách khí, không ngờ lại ít phúc, trẻ như vậy đã đi.
Lý ma ma tinh tế đánh gia, nhìn gương mặt Tô Lương Tần giống với nhị
tiểu thư như vậy, trong lòng không khỏi có mấy phần thương xót, đi tới
trước mặt Tô Lương Thần, nói: “Hôm nay Lục tiểu thư xảy ra chuyện đã
khiến lão thái thái lo lắng vô cùng, cơm trưa cũng ăn không ngon. Tô cô nương bây giờ không thể xảy ra chuyện, ngài nên theo lão nô vào trong
đi, đừng khiến lão thái thái phải lo lắng.”
Tô Lương Thần nhếch miệng, Khương Lệnh Uyển là bảo bối tôn nữ của lão
thái thái, đương nhiên là vô cùng lo lắng, chỉ có điều người cháu ngoại
này, trước tới nay lão thái thái cũng không coi là chuyện gì to tát. Nếu chuyện hôm nay mà xảy ra trên người nàng, lão thái thái nhiều nhất cũng chỉ giả mù mưa sa rơi mấy giọt nước mắt, nhưng nên ăn vẫn ăn, nên uống
vẫn uống, làm gì có tâm tư quan tâm nàng?
Lông mày Tô Lương Thần hơi nhíu lại, lộ ra mấy phần lo lắng, thanh âm
trầm thấp ôn nhu: “Có tìm được Uyển biểu muội hay không? Ta ra bên ngoài chờ Uyển biểu muội quay về, vừa liếc mắt ta cũng có thể nhận ra biểu
muội.”
Đúng là hài tử ngoan.
Lý ma ma hít sâu một hơi, nói: “Chuyện này cũng được, chỉ là Tô tiểu thư cẩn thận một chút, nếu cảm thấy lạnh thì lập tức vào nhà.”
Tô Lương Thần gật đầu, nói: “Được, ta đã biết, Lý ma ma yên tâm.” Nàng
nhìn Lý ma ma đi xa mới đưa tay vào lồng ngực lấy ra dây cột tóc màu
phấn hồng.
Tô Lương Thần liếc mắt hồi lâu, đi tới hồ sen ở phía xa.
Nhẹ buông tay, dây cột tóc liền rơi vào trong hồ sen.