Ngô Gia Kiều Thê
Chương 36 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Edit: Kye
Beta: Mira
Khương Lệnh Uyển cầm con rối nhỏ yêu thích không thôi, liền nghe thấy bên ngoài có một âm thanh giòn tan đang gọi nàng. Nàng thoáng giương mắt, nhìn người đến mặc một áo chiếc khoác màu xanh sẫm, trên đầu đội mũ quả dưa bằng gấm thêu màu đen.
Tiểu nam oa đáng yêu như vậy, không phải Tiết Vanh thì là ai?
Qua một năm, khuôn mặt Tiết Vanh ngày càng mượt mà, dường như cũng mập thêm một vòng, thời điểm mặc tiểu bào càng thêm ngây thơ đáng yêu.
Tiết Vanh đặt mông ngồi cạnh Khương Lệnh Uyển, mắt to nhìn con rối nhỏ trong tay nàng, nói: “Con rối này thật đáng yêu, mập mập như Xán Xán.” Trong mắt Tiết Vanh, những thứ mập mập tròn tròn giống như tiểu biểu muội luôn là khả ái nhất. hắn duỗi tay nhỏ muốn sờ, nhưng Khương Lệnh Uyển nhanh chóng đem con rối bỏ lại vào trong cái hộp nhỏ, đóng lại, sau đó mới liếc mắt nhìn Tiết Vanh.
Tiết Vanh quyệt miệng, dường như có chút bất mãn, nhưng lại không dám hé răng.
Khương Lệnh Uyển không nhìn Tiết Vanh, nghiêng nghiêng đầu, liền phát hiện biểu tỷ Tiết Tranh cũng tới. Tiết Tranh cùng Tiết Vanh là một đôi long phượng thai, Tiết Tranh là tỷ tỷ, có người nói nàng chỉ ra đời sớm hơn hai khắc chung mà thôi, nhưng dù là hai khắc chung, lại để cho Tiết Tranh từ nhỏ liền quyết định bảo vệ đệ đệ Tiết Vanh của mình —— không cho người khác bắt nạt đệ đệ, chỉ cho đệ đệ bắt nạt người khác. Có điều Tiết Vanh lại rất ngoan ngoãn, đương nhiên sẽ không tìm lí do bắt nạt người khác, mà những người thích bắt nạt Tiết Vanh, đã sớm bị tiểu nữ oa dũng mãnh Tiết Tranh đánh cho chạy mất dép.
Lại nhìn Tiết Tranh, hai tỷ đệ là đôi long phượng thai, dung mạo giống nhau như đúc, nhưng Tiết Tranh cao hơn Tiết Vanh một chút, cũng gầy hơn, vẫn rất dễ dàng nhận ra. Tuy Tiết Tranh là tiểu nữ oa, nhưng xưa nay không thích trang điểm, tiểu cung nhỏ đeo bên eo chưa từng rời đi, tính tình còn táo bạo hơn tiểu nam oa, ngược lại đệ đệ Tiết Vanh lại rất nghe lời, tính tình ôn hòa. cô nàng luôn nói, tính tình hai tỷ đệ này dường như bị đảo ngược.
Khương Lệnh Uyển rất sùng bái Tranh biểu tỷ, lập tức ngẩng đầu ngọt ngào kêu một tiếng: “Tranh biểu tỷ.”
Tiết Tranh nhìn tiểu bánh bao ngồi trên giường La Hán, cảm thấy tiểu biểu muội càng ngày càng đáng yêu, liền cúi người hôn má nàng một cái, sau đó tiếp tục nhéo nhéo mặt mập của Khương Lệnh Uyển: “Xán Xán thật ngoan, lần tới biểu tỷ dẫn muội đi trộm trứng chim.”
Tiết Vanh đứng một bên bất mãn nói: “Tỷ, không phải nương đã nói không cho tỷ leo cây sao?”
Tiết Vanh thầm nghĩ: Tỷ tỷ của hắn nghịch ngợm như vậy, Xán Xán ngoan như thế, làm hư nàng thậtkhông tốt.
Tiết Tranh chớp chớp mắt to, hỏi: “Đệ không nói làm sao nương biết?” nói xong nàng hướng phía Khương Lệnh Uyển cười tươi: “Có đúng không Xán Xán?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu: “Tranh biểu tỷ nói đúng.”
Khương Nhị gia nhìn tiểu chất nữ xinh đẹp đáng yêu liền yêu thích không thôi, cười cười nói: “Xán Xán của chúng ta càng lớn càng đẹp, sau này chắc chắn là một tiểu mỹ nhân.”
Khương Lệnh Uyển thầm nghĩ: Sau này nàng không phải là một tiểu mỹ nhân, là đại mỹ nhân.
Nghĩ tới khuôn mặt của mình sau này lớn lên, Khương Lệnh Uyển có chút tự hào, có điều kiếp trước nàng tiêu tốn khá nhiều vào việc trang điểm trang phục, kiếp này nên khiêm tốn lại một chút.
Bên này Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ cũng tới tiền thính tìm cha.
Khương Lệnh Huệ mặc một thân váy đỏ khoác thêm chiếc áo gấm nhỏ viền vàng đi phía trước, dung mạo không tệ, trang phục như vậy thực sự đẹp đến chói mắt, mà Khương Lệnh Dung lại mặc một bộ váy màu mật ong nhàn nhạt, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng nhìn qua thực sự là một cô bé ngoan, càng làm người khác yêu thích. Khương Lệnh Huệ nhìn thấy Khương Nhị gia liền vui vẻ chạy tới, còn có mộtnữ tử trẻ tuổi mĩ mạo đứng cạnh Khương Lệnh Dung, chính là nữ tiên sinh của Khương Lệnh Dung, Thẩm Như Ý.
Lần trước Khương Lệnh Dung bị bệnh, khuôn mặt nhỏ liền gầy đi một ít, nhưng Khương Nhị gia cũng chỉ qua thăm nom vài lần, chỉ có vị tiên sinh Thẩm Như Ý chăm sóc Khương Lệnh Dung rất tỉ mỉ chu đáo, giúp nàng khỏe mạnh trở lại. Mẫu thân Khương Lệnh Dung vừa mới rời đi, đây chính là thời điểm cần người quan tâm nhất, nên nàng liền có chút ỷ lại Thẩm Như Ý. Thẩm Như Ý là một nữ tử chưa lấy chồng, việc chăm sóc hài tử thực sự cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng dường như đó là thiên tính của nữ tử, không có cách nào từ chối Khương Lệnh Dung, tuy nàng đã nghỉ, nhưng vẫn thường xuyên qua đây chăm sóc đứa trẻ này.
Thẩm Như Ý dẫn Khương Lệnh Dung đi đến tiền thính, vốn định đưa đến liền trở về, dù sao Quốc Công gia cùng Khương Nhị gia đều ở đây, nàng là một nữ tử, tự nên biết kiêng dè.
Chỉ là ——
Thẩm Như Ý ngước mắt nhìn về phía người đang ngồi trên ghế chủ vị, nam tử mặc một bộ cẩm bào màu trắng thêu hình trăng lưỡi liềm, trong ngực ôm một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài, trên gương mặt tuấn tú nho nhã tràn đầy nụ cười nhã nhặn, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp. Thẩm Như Ý đọc đủ loại thi thư, tính tình thanh cao, từng tuyên bố chung thân không gả, nàng cảm thấy những nam tử ô uế trên thế gian kia không có người nào xứng với nàng, nhưng nam tử này…
Thẩm Như Ý cảm thấy trái tim mình đang ầm ầm nhảy lên, trong lòng căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Khương Lệnh Uyển đang ngồi trong lồng ngực cha rất vui vẻ, nhìn Khương Lệnh Huệ đi tới, nụ cười nhạt bớt, sau đó nhìn Khương Lệnh Dung đang đi tới cách đó không xa, cùng với Thẩm Như Ý đang đứng ở cửa. Khương Lệnh Uyển thấy mặt Thẩm Như Ý hơi ửng hồng, một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía bên này, trong mắt có chút si mê không tầm thường.
Đây là…
Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
Nàng ngẩng đầu nhìn gương mắt tuấn tú chuyên hút hoa đào của cha, bất đắc dĩ nhíu mày lại.