Ngô Gia Kiều Thê

Chương 44 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Beta: Mira



Đúng lúc này, Phùng Hoài Viễn đi trong đội ngũ dường như cảm nhận được ánh mắt trên lầu.



hắn hơi nâng mắt nhìn về phía lầu hai Nhất Phẩm cư.



Nguyên lai một Đại tướng quân tang thương trầm ổn, khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp trên lầu kia thìlông mày nhu hòa đi mấy phần.



Thiết hán nhu tình cũng không phải không có.



Chu thị nhìn tình cảnh này, tâm trạng vô cùng bằng phẳng, cong môi nhìn Phùng Hoài Viễn cười cười, xem như chúc mừng hắn lần thứ hai lập công, cũng không có tình cảm gì dư thừa.



Phùng Hoài Viễn khẽ vuốt cằm, trong lòng hiểu rõ, tiếp tục kẹp chặt bụng ngựa tiến liền, cũng khôngnhìn nhiều nữa.



·



Sau khi hồi phủ, Khương Lệnh Uyển vừa nhìn thấy cha liền vội vàng giơ hai tay “thịch thịch thịch” chạy tới.



Khương Bách Nghiêu nhìn nữ nhi đáng yêu, hắn cong người ôm nàng lên, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ hỏi: “Sao bây giờ mới về?”



Hôm nay được gặp Lục Tông, Khương Lệnh Uyển rất vui vẻ, khóe miệng yêu kiều, con mắt cong cong nói: “Xán Xán tình cờ gặp Tông biểu ca, cùng Tông biểu ca ăn cơm trưa.”



Khương Bách Nghiêu biết nữ nhi luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp Lục Tông, tất nhiên không quá kinh ngạc, nhưng hắn biết hôm nay là ngày Phùng Hoài Viễn khải hoàn…



Trong lòng có hơi chua, giương mắt nhìn thể tử của mình, đến lúc chạm với ánh mắt thê tử, mới biết rằng bệnh cũ của hắn lại tái phát rồi.



Khương Bách Nghiêu có chút bất đắc dĩ.



Thê tử quá tốt, kẻ làm phu quân như hắn có chút lo được lo mất là điều đương nhiên.



Khương Lệnh Uyển biết Phùng Hoài Viễn ái mộ mẫu thân của nàng, nhưng bất luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều đã tiếp xúc qua với Phùng Hoài Viễn, biết hắn là một người quang minh chính đại, tuy trong lòng nhớ thương nhưng chưa làm ra chuyện quá đáng gì. Còn về mẫu thân nàng, ánh mắt lúc nhìn Phùng Hoài Viễn cũng không có nửa điểm trốn tránh, rất bằng phẳng.



Về điểm này nàng thực khâm phục mẫu thân, nếu đổi lại là nàng, sợ rằng nàng không thể bình tĩnh như vậy.



Ví như chuyện nàng với Chu Quý Hành.



Kiếp trước xem như là nàng đùa giỡn với cảm tình thiếu niên ngây thơ Chu Quý Hành, tuy nàng khônghứa hẹn gì với hắn, nhưng nàng vẫn luôn vô tình hoặc cố tình để hắn hiểu lầm nàng có ý với hắn, hại hắn uổng công vui vẻ một hồi, nên bây giờ khi Chu Quý Hành chỉ là một tiểu nam hài, nàng cũng khôngdám đi lại quá gần với vị biểu ca này… Cuối cùng, vẫn là ân oán kiếp trước của nàng với Chu Lâm Lang làm liên lụy một ít người vô tội.



Khương Lệnh Uyển ôm cổ Khương Bách Nghiêu, nở nụ cười xán lạn nói: “Xán Xán thấy cậu rất uy phong, nhưng trong mắt Xán Xán, cha uy phong nhất.”



Nữ nhi còn nhỏ, lời nói chắc chắn là thật, Khương Bách Nghiêu nghe nữ nhi dẻo miệng, gương mắt tuấn tú vui tít mắt gật đầu nói: “Vẫn là Xán Xán tinh mắt.”



Nhìn hai cha con này, kẻ xướng người họa…



Chu thị có chút bất đắc dĩ, không khỏi cười ra tiếng.



Gia đình mọi người an ổn hòa thuận, không có gì quan trọng hơn điều này.



·



Thời gian này đường làm quan của Khương Nhị gia thật rộng mở.



trên mặt hắn ngày ngày treo lên nụ cười, chỉ sợ người khác không biết hắn vừa mới cưới một nương tử xinh đẹp mỹ miều.



Nhớ tới Diêu thị, Khương Nhị gia cảm thấy diễm phúc của hắn thật không bao giờ cạn, sợ là do ông trời không chịu nổi cảnh hắn bị Từ thị chèn ép, nên bây giờ mới ban cho hắn một mỹ nhân yểu điệu như thế.



Khương Nhị gia vào phòng, nha hoàn ma ma hành lễ, cung kính dâng trà lên cho hắn.



Khương Nhị gia phất tay không uống trà, chỉ nhìn nha hoàn áo lục đứng bên cạnh hỏi: “Phu nhân đâu?”



Nha hoàn có khuôn mặt tròn nhỏ thanh tú, chính là một trong những nha hoàn hồi môn của Diêu thị, tên Lục Thược. Lục Thược giương mắt liếc nhìn Khương Nhị gia, thấy dáng người hắn cao lớn anh vĩ, mặt tiểu cô nương mới biết yêu không khỏi nóng lên, liền cúi đầu trả lời: “Phu nhân đang thêu đồ ở trong, không muốn có người quấy rầy, lệnh cho nhóm nô tỳ chờ ở bên ngoài.”



Khương Nhị gia nghe xong mặt mày nhu hòa đi vào.



Diêu thị mặc một thân váy màu hồng, vạt áo thêu những lá trúc, hoa mai, lúc này đang cúi đầu ngồi may xiêm y. Khương Nhị gia liếc mắt nhìn qua liền nhận ra đó là xiêm y nam tử, một khuôn mặt tỏ vẻ mừng rỡ, lập tức ôm lấy thê tử từ phía sau.



Diêu thị đang khâu rất chăm chú, căn bản không nghĩ sau lưng sẽ có người đột nhiên ôm lấy nàng, nhất thời kinh hô một tiếng, hai tay run rẩy, kim châm liền đam vào đầu ngón tay.



Khương Nhị gia thấy ngón tay ngọc ngà của nương tử chảy máu, lập tức đau lòng nhíu mày, vội vàng cầm ngón tay bị thương của nàng ngậm vào miệng.



Đầu ngón tay ấm áp, Diêu thị nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, một khuôn mặt tươi cười đỏ ửng.



Kiếp này, nàng đã chuẩn bị tốt tư tưởng chung thân không gả, không ngờ Vệ Quốc Công lại đến cửa cầu hôn.




Khương Lệnh Đề thấy khuôn mặt mập mạp của tiểu bánh bao có vài chỗ bị sượt trầy da, luống cuống muốn khóc lên.



Khương Lệnh Uyển nhíu mày, xoa xoa cái mông của nàng, ngoài trừ trên mặt có chút đau, dường như trên người cũng không có thương tích gì khác. Nàng thấy Khương Lệnh Đề khóc đến hai mắt hồng hồng, lúc này liền vội vàng an ủi: “Tứ tỷ tỷ, Xán Xán không sao.”



Đào ma ma nhìn khuôn mặt Lục tiểu thư, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ: Thế này mà khôngcó chuyện gì? Bị phu nhân biết rồi, không biết lại sẽ đau lòng thành dạng gì nữa.



Quả nhiên, trở về nhà, Chu thị thấy khuôn mặt nhỏ của nữ nhi bị trầy da, vội vàng ôm người vào lòng. trên trán cùng má trái nữ nhi trầy da, hồng hồng, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn đau lòng a.



Biết được nữ nhi vì Khương Lệnh Đề, lòng Chu thị có chút oán giận, nhưng đều là do nữ nhi thiện tâm, hơn nữa còn thật lòng xem Khương Lệnh Đề là tỷ tỷ, nàng làm sao có thể trách cứ?



Chu thị hôn lên mặt nhỏ nữ nhi, ôn nhu hỏi: “Xán Xán, có đau hay không?”



Khương Lệnh Uyển lắc đầu.



Tiểu nữ oa năm tuổi da dẻ mềm mại, bây giờ bị trầy da, mấy ngày nữa là khỏi, không có gì ngạc nhiên. nói ra cũng thật kì quái, đổi lại là kiếp trước, nếu trên mặt nàng có một vết gì đó, nàng sẽ gấp gáp muốn đòi mạng. Mà bây giờ… khuôn mặt này cũng không quan trọng quá như vậy.



Đây hẳn là chuyện tốt.



Có một số việc, có một số người, so với dung mạo của nàng còn quan trọng hơn.



Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn dựa vào lòng mẫu thân, nói: “Xán Xán không đau, nương đừng lo lắng.”



Mày liễu Chu thị nhíu lại, khẩn trương nhìn khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, thầm nghĩ: Cũng may chỉ bị thương ngoài da, nếu bị thương những chỗ khác, vậy không phải làm nàng đau lòng muốn chết sao.



·



Vết thương nhỏ không quá quan trọng.



Sau khi thoa thuốc xong, Khương Lệnh Uyển lại ngồi lên ghế thêu cầm bút luyện chữ, trong lòng suy nghĩ đến chuyện hôm nay.



Nàng cảm thấy chuyện này không phải là ngoài ý muốn



Nàng biết mấy ngày cha sẽ cho người kiểm tra bàn đu dây một lần, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện, nhưng hôm nay mới chơi một lát, không có lý do, dây thừng liền đứt.



Hơn nữa, nếu như thường ngày, ngồi trên bàn đu không phải Tứ tỷ tỷ, mà là bản thân nàng…



Khương Lệnh Uyển đang nghĩ ngợi, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân người đi đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Tông, nàng có chút kinh hỉ, vội vàng giương mặt nhỏ ngọt ngào gọi: “Tông biểu ca.”



Trong lòng lại nghĩ: Lục Tông cũng thật đau lòng tiểu tức phụ, chạy đến nhanh như vậy. Nàng mới xảy ra chuyện có một canh giờ, hắn đã tới rồi.



Lục Tông cũng không thần thông quảng đại đến trình độ này, khi nhìn thấy thuốc mỡ bôi trên mặt tiểu bánh bao, lúc này mới quan sát tỉ mỉ hỏi: “Chuyện gì thế này?”



Khương Lệnh Uyển chớp mắt, thì ra hắn không biết a.



Cũng đúng, chuyện nhỏ này sao có thể truyền tới Vinh Vương phủ nhanh như vậy.



Khương Lệnh Uyển thưởng thức cây bút trong tay, nói: “không có chuyện gì, chỉ là hôm lúc chơi bàn đu dây, không cẩn thận bị ngã.”



Lục Tông nhíu mày, cũng không hỏi gì thêm. Nàng phản ứng như vậy, cũng chỉ là bị trầy da một chút thôi, nếu không lấy tính cách của tiểu bánh bao, sao có thể hờ hững như vậy?



Lục Tông cúi đầu, nhìn chữ xiên xiên vẹo vẹo trên giấy, không khỏi cong môi.



Khương Lệnh Uyển hiếm khi có chút thẹn thùng, “A” một tiếng, hai tay che trên giấy, vội vàng giải thích: “Tiểu nhân gia còn nhỏ, chờ sau này muội viết chữ, chữ viết ra chắc chắn cũng xinh đẹp như muội.”



Được, hắn chờ. Lục Tông không lên tiếng.



Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Lục Tông nháy mắt một cái, khuôn mặt mập mạp tràn đầy mong đợi nói: “Tông biểu ca, huynh dạy Xán Xán viết tên Tông biểu ca đi, Xán Xán vẫn chưa biết viết đâu.”



Lục Tông nghe xong gật đầu, đi ra phía sau nàng, nắm tay nhỏ đang cầm bút của nàng bắt đầu dạy.



Khương Lệnh Uyển tùy ý hắn nắm, tay nhỏ chậm rãi viết xuống một chữ “Lục” chỉnh tề ngay ngắn, nàng cong môi, trong lòng đắc ý.



Lục Tông một mặt dạy nàng viết chữ, một mặt nhìn gò má của nàng, trầm thấp nói: “Xán Xán, ngày mai… Huynh sẽ đi Cẩm Châu với cữu cữu.”



Khương Lệnh Uyển biết lần trước Lục Tông cùng Phùng Hoài Viễn đi đến Nghi Châu một tháng, lần này tất nhiên nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lục Tông đi lâu lắm hai tháng thôi.



Lúc này nàng nghiêm túc cẩn thận nhìn chữ “Tông” vừa mới viết xong trên giấy, nghe xong lời Lục Tông cũng không quá để trong lòng, chỉ gật đầu như gà mổ thóc, thanh âm giòn giã: “Được, vậy Tông biểu ca nhớ mang quà về cho Xán Xán.”



Lục Tông ngẩn người



hắn nhìn tiểu bánh bao ngoan ngoãn hài lòng trong ngực, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ rũ mắt nói: “Được.”