Ngô Gia Kiều Thê

Chương 51 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Edit: Tiểu Huân



Beta: Mira



Áo choàng của Lục Tông sượt trên mặt nàng có chút khó chịu, Khương Lệnh uyển nhíu nhíu mày lại, sau đó liền quay mặt qua một bên. Lục Tông biết nàng không quá thoải mái, dù sao tuổi nàng vẫn còn quá nhỏ, bàn tay nhỏ như vậy, nếu không nắm chặt thì té xuống lúc nào cũng không rõ. Lúc này phải buộc chặt bánh bao nhỏ vào thắt lưng hắn mới yên tâm.



Lục Tông điều khiển tốc độ của ngựa lại cho phù hợp với Khương Lệnh Uyển, sau khi cưỡi được mộtđoạn đường, gương mặt trắng nõn của Khương Lệnh Uyển cũng bị gió thổi cho đầu tóc ngổn ngang, bên tai nàng là tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng gió vù vù, còn có tiếng tim đập của Lục Tông.



Thình thịch, thình thịch.



Nàng nắm chặt lấy áo của hắn, khóe miệng thoáng nhếch lên, hai mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.



Lúc này Lục Tông vẫn chưa vội đưa người về Vệ Quốc công phủ, mà dừng lại ở một sạp hàng ven đường. Ghìm cương ngựa lại, sau đó cởi dây lưng cho nàng rồi ôm người xuống ngựa.



Khương Lệnh Uyển giơ tay sửa lại tóc mái ngổn ngang, ngẩng đầu không hiểu nhìn Lục Tông.



Lục Tông buộc ngựa lại, không lên tiếng, chỉ nắm tay nàng đi vào.



Sạp hàng chỉ là một cái lều đơn giản, bên trong có một đôi vợ chồng trạc tuổi trung niên.



Nam tử mặc bộ xiêm y màu xám cổ tròn, bên ống tay áo có mấy miếng vá, hắn đang luộc một bát mì vằn thắn nóng hổi, còn vị phu nhân kia búi một kiểu tóc đơn giản, cài một cây trâm bằng gỗ mộc mạc, lúc này đang vén áo lên bận bịu làm việc. Vóc dáng của người nữ nhân hơi thấp, nụ cười trên mặt có vẻ hòa khí, vừa thấy thiến niên dắt theo tiểu nữ oa đi vào liền hỏi: “tiểu huynh đệ, có muốn một bát mì vằn thắn không?’



Lục Tông cúi đầu nhìn tiểu bánh bao, hỏi: “Có muốn ăn mì vằn thắn không?”



Khương Lệnh uyển tinh tế đánh giá sạp hàng này, chỉ có một cái bếp đơn giản để hai vợ chồng làm việc, phía trước bày mấy cái bàn nhỏ và bốn cái ghế con, nhìn vô cùng đơn sơ. Nàng là Lục tiểu thư kim tôn ngọc quý của Vệ Quốc Công phủ, những sạp hàng đơn giản như vậy chưa từng đến bao giờ. Huống chi xưa nay nàng luôn là người soi mói, nhìn thấy cảnh này trong lòng liền dán cho cái mác không sạch sẽ.



Gương mặt nhỏ đáng yêu của Khương Lệnh Uyển ngước lên nhìn Lục Tông, nhẹ lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “không muốn.”



Lục Tông nghe xong gật đầu, chỉ gọi một bát mì vằn thắn và một đĩa bánh bao lá sen.



Hai người tìm một bàn không người ngồi xuống, Lục Tông thấy nàng nhíu mày nhăn nhó nhìn bàn, liền lấy khăn tay lau qua hai lần sau đó mới nói, “Muội ngồi đi.”




Hào hoa phong nhã, chính là chỉ Khương Bách Nghiêu.



Khương Bách Nghiêu nghe xong cười cười, chỉ là bây giờ hắn nhìn Lục Tông, xác thực là yêu thích từ nội tâm, đồng ý nói: “Đúng vậy, qua mấy ngày nữa nhi tử sẽ đi hỏi thăm một chút, tìm một vị sư phụ tốt cho Dụ Nhi.”



Ban đầu Khương Bách Nghiêu cũng tính tìm một vị sư phụ cho nhi tử, nhưng con trai này của hắn tính tình vốn hoạt bát bướng bỉnh, hắn lo nhi tử học võ xong sau này sẽ càng không quản được. Có điều… nếu như tìm được một vị sư phụ có thể khắc chế được nhi tử, có thể phong tỏa được nhuệ khí của hắn, vậy cũng coi như là chuyện tốt không chừng.



Sau khi Lục Tông bái kiến lão thái thái và các vị trưởng bổi, liền nói cáo từ rồi rời đi. Lão thái thái tuy rằng yêu thích đứa nhỏ Lục Tông này, nhưng cũng biết là hắn cần phải trở về đoàn tụ với người nhà, đương nhiên cũng không lưu hắn lại ăn cơm.



Khương Lệnh uyển thấy Lục Tông đi ra ngoài, lúc này mới nói với lão thái thái, thanh âm của nàng giòn tan: “Nãi nãi, Xán Xán đi tiễn Tông biểu ca.” Sao đó liền chui ra khỏi lòng lão thái thái, nhắc lên chân ngắn chạy đuổi theo.



Lão thái thái nhìn theo tiểu tôn nữ ngây thơ khả ái, cười không khép được miệng, quay sang nói với Chu thị: “Xán Xán yêu thích Tông Nhi như vậy, ta thấy sau này không bằng gả cho Tông Nhi làm nương tử cũng được đấy.”



Thấy lão thái thái dùng ngữ khí vui vẻ như vậy nói đến Xán Xán.



Chu thị nghe xong cũng không nhịn được cười, trong lòng lại thầm nói: Nếu như Lục Tông nhỏ hơn hai ba tuổi thì tốt rồi.



Khương Lệnh Uyển “Thịch thịch thịch” chạy đuổi theo Lục Tông, Lục Tông thấy vậy, dừng lại bước chân cờ nàng, sau đó khom lưng ôm mông nhỏ của nàng lên, thấy gương mặt đã đổ chút mồ hôi, sắc mặt hắn ôn hòa nói: “Sao lại chạy đến đây rồi?”



Khương Lệnh Uyển nhìn hắn, có chút lưu luyến ôm lấy cổ hắn, suy nghĩ một chút mới nhỏ giọng nói: “Nương để Xán Xán ra tiễn Tông biểu ca.”



Nếu như nàng nói là nàng chủ động tiễn hắn, có phải là quá không rụt rè?



Lục Tông cười cười, cũng không vạch trần.



Khương Lệnh Huệ ở cách đó không xa nhìn hai người thân cận như vậy, gương mặt có chút đăm chiêu, nhìn mà nhìn qua Tô Lương Thần nói: “Lục muội muội mới nhỏ tuổi đã thích chơi với nam hài tử… Sau này lớn hơn một chút, có phải sẽ thành hồ ly tinh mà người lớn thường hay nói tới?”



Tô Lương Thần không lên tiếng, chỉ là đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn thiếu niên mặc trường bào màu xanh lam.



Khương Lệnh Huệ thấy Tô Lương Thần không nói lời nào, đành nói: “Nhưng mà… Lương Thần, khôngphải muội nói, nếu Lục muội muội không nhận được thư của Lục Tông thì muội ấy chắc chắn sẽ buồn sao? Nhưng bây giờ muội ấy lại cười hài lòng như vậy nha."