Ngô Gia Kiều Thê

Chương 53 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Edit: Tiểu Huân



Beta: Mira



Chuyện này nếu Tô Lương Thần đã kinh động đến lão tổ tông, vậy nàng đương nhiên cũng không tiện đi gây sự với bọn họ. Chỉ là nàng hiểu rõ tĩnh cách của Khương Lệnh Huệ, nếu người lấy thư thật sự là Khương Lệnh Huệ, vậy chắc chắn những lá thư kia sẽ không còn đến bây giờ. Còn Tô Lương Thần, hôm nay nàng ta tự mình đến gặp nãi nãi, hơn nữa còn vô cùng thành khẩn nhận sai trước mặt nương và nhị thẩm, ai còn có thể trách phạt nàng?



nói đến nói đi, chuyện cũng đã bị Tô Lương Thần nhanh chân đến trước.



Chỉ là Tô Lương Thần này, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết tâm kế đến vậy, đúng là không thể khinh thường, xem ra nàng phải cẩn thận đề phòng nàng ta.



Khương Lệnh Uyển ngồi ở trên giường, cẩn thận nhớ lại những hành động và cử chỉ đời trước của Tô Lương Thần. Chỉ là trí nhớ của nàng trước nay không tốt, đặc biệt là với những người không quá quan trọng nàng sẽ không để ở trong lòng. Trong ấn tượng của nàng, Tô Lương Thần ngày nào cũng một vẻ nhu nhược yếu đuối, thỉnh thoảng sẽ ngâm vào câu thơ sầu não, nàng nhìn điệu bộ như vậy luôn cảm thấy ngứa mắt nên cho dù cùng sống chung một mái hiên nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiều.



Nhưng đời này nàng phải để ý một chút, nếu không đến lúc đó bị lật thuyền trong mương lại trở thành trò cười cho thiên hạ.



Năm ngày sau, khi ngủ trưa dậy nàng và Khương Lệnh Đề cùng đi đến lớp học lại vô tình đụng phải người mà đã lâu chưa gặp.



Khương Lệnh Dung.



Khương Lệnh Dung rời khỏi phủ đã hơn một năm, được nuôi dưỡng ở biệt viện ngoài phủ, đáng lẽ là phải có ma ma và nha hoàn chăm sóc, mọi thứ thu xếp ổn thỏa, nhưng hôm nay nhìn thấy, quả thật là khiến cho nàng giật mình.



Bởi vì hồi phủ nên Khương Lệnh Dung cố ý mặc một bộ trang phục mới màu hồng thêu hoa mai và hồ điệp, tóc búi thành hai búi nhỏ, cài một cây trâm đơn giản, bím tóc rũ xuống trước ngực, nhìn vừa ngoan ngoãn lại khiến người khác đau lòng. Chỉ là gương mặt của Khương Lệnh Dung lại gầy đi rất nhiều, trắng xám đến đáng sợ, hơn nữa còn có loại khí chất nhẹ nhàng không hợp tuổi.



Bởi vì gầy đi mà hai con mắt có vẻ như to hớn, càng khiến cho người ta có cảm giác đau lòng, chỉ là yếu ớt đến mức này có vẻ hơi quá.



Khương Lệnh Dung nhìn hai người.



Thấy nha hoàn phía sau các nàng đang cầm thư, nghĩ lại hai vị muội muội cũng đã đến tuổi mời tiên sinh dạy học, cũng biết được bọn họ muốn đi đâu, Khương Lệnh Dung mím môi cười khẽ, vẻ mặt mang theo mấy phần hòa khí, ôn hòa gọi: “Tứ muội muội, Lục muội muội.”



Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề nhìn Khương Lệnh Dung, vô cùng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Nhị tỷ tỷ.”



Khương Lệnh Dung dường như rất vui vẻ khi nhìn thấy hai vị muội muội, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nàng đi lên trước, thoáng đánh giá kĩ một phen, đôi mắt to tròn ngập nước cong cong nói: “Tứ muội muội mập hơn một chút, Lục muội muội cũng cao hơn.”



Đến gần mới thấy, tuy rằng đôi mắt Khương Lệnh Dung có vẻ bình tĩnh nhưng trên người nàng lại nặng nề tử khí.



Đáng lẽ là một tiểu cô nương xinh đẹp nhu mì, nay tinh thần lại không hề vui vẻ phấn chấn, càng khiến người ta không dám tới gần.



Khương Lệnh Uyển mỉm cười, thanh âm ngọt ngào mang theo vài phần xinh đẹp đáng yêu của tiểu nữ oa, mềm mại nói: “Nhị tỷ tỷ muốn đi gặp nãi nãi sao? Những lúc Nhị tỷ tỷ không có ở đây, Xán Xán thường xuyên nghe thấy nãi nãi nhắc tới tỷ tỷ, nói là rất nhớ Nhị tỷ tỷ, hôm qua Xán Xán nghe mọi người nói hôm nay nhị tỷ tỷ trở lại, nãi nãi vui mừng vô cùng, bây giờ thấy Nhị tỷ tỷ, chắc chắc nãi nãi sẽ cười không khép được miệng.”




Nàng muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng phái sau lại duỗi ra một cái tay, chặn lấy miệng nàng.



Khương Lệnh uyển nhớ tới mấy ngàu trước nàng để Lục Tông đi mua bánh hoa quế, nhưng Lục Tông lại lo lắng có người xấu, nhất định phải chờ nàng ăn xong mới chịu đi mua. Lúc đó trong lòng nàng khôngthoải mái, cảm thấy Lục Tông làm việc quá mức cẩn thận, nhưng hôm nay chuyện lại xảy đến với mình, trong lòng thầm than, sự cẩn thận của Lục Tông hoàn toàn cần thiết.



Dưới chân thiên tử đúng là không thiếu người mù.



Khương Lệnh Uyển nhìn Tạ Tình Tình, hai người cùng bị giam trong một căn phòng, lúc này thật sự oán giận Tạ Tinh Tinh.



Tạ Tinh Tinh ngược lại không hề bình tĩnh như Khương Lệnh uyển, từ nhỏ đến lớn nàng luôn được nâng trong tay sủng ái như bảo bối, rớt một cọng tóc cũng khiến trưởng bối đau lòng vô cùng, không nghĩ tới có một ngày lại bị bắt cóc. Khương Lệnh Uyển duỗi tay nhỏ ra, nói với Tạ Tinh Tinh: “Bây giờ có thể trả gù dây tua cho ta được chưa?”



Khuôn mặt Tạ Tình Tinh hoảng hốt, kinh ngạc nhìn Khương Lệnh Uyển, hiển nhiên không nghĩ rằng lúc này nàng còn có thể nhớ tới cái này.



Lập tức ném gù treo kiếm cho Khương Lệnh Uyển, nổi giận nói: “Trả lại đó.”



Khương Lệnh Uyển biết nàng đang sợ, cũng không thèm tính toán với nàng, chỉ khom lưng nhặt bội kiếm lên, thổi thổi bụi, sau đó nắm chặt trong tay, lẳng lặng ngồi xuống, suy nghĩ làm sao để chạy thoát khỏi nơi này.



Nàng không thể chờ người đến cứu, phải nghĩ biện pháp.



Tạ Tinh Tinh hai tay ôm đầu ngồi dưới đất, y phục xinh đẹp đã có chút vấy bẩn, mắt to chuyển động liên tục, cảm thấy có chút sợ sệt, mím môi chậm rì chuyển người sát lại gần Khương Lệnh uyển, nhỏgiọng nói: “Ai nha, ngươi không sợ sao?”



Đôi mắt liếc nhìn Khương Lệnh Uyển một cái.



Thầm nghĩ: Con bé mập mạp này còn nhỏ hơn nàng hai tuổi.



Thấy Khương lệnh uyển không nói lời nào, Tạ Tinh Tinh bổ sung: “Ta nghe nói bọn người xấu này, bọn họ… bọn họ muốn ăn thịt người, ngươi nói xem nếu bọn họ ăn thịt chúng ta thì phải làm sao bây giờ?” nói xong, nước mắt cũng rơi xuống, gương mặt nhỏ đáng thương vô cùng, sao còn nửa phần bạo ngược chuyện quyền đáng ghét như lúc nãy?



Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Lúc ta bốn tuổi từng bị người ta ném vào trong núi. Lúc đó ta vừa mới ngủ dậy, phát hiện không thấy nương bên cạnh, chỉ có một mình ngồi dưới tán cây, vừa lạnh vừa đói. Ta gọi lớn mấy tiếng, nhưng trừ tiếng vang vọng lại thì không có bất kỳ tiếng vọng nào khác, trên núi còn có hổ nữa kia.”



Nghe như vậy, Tạ Tinh Tinh sửng sốt trợn trừng mắt, hiển nhiên là bị dọa.



Chuyện này nàng cũng có nghe nói, nhưng xưa nay nàng không thích Khương lệnh Uyển, lúc nghe thấy tin này nàng còn rất hài lòng, cảm thấy con bé mập này quả là đáng đời. Nhưng hiện tại nghe Khương Lệnh uyển kể lại, Tạ Tinh Tinh chỉ cảm thấy thật đáng sợ, nếu đổi lại là nàng, khẳng định là sẽ sợ muốn chết.



Thấy vậy, Khương Lệnh Uyển cười nhạt, cúi nhìn gùi dây tua trong tay, chăm chú nói: “Nhiều người tìm ròng rã hơn một ngày trời, cũng không tìm thấy ta, nhưng cuối cùng là biểu ca tìm thấy ta, lần này, ta tin chắc, hai người chúng ta cũng sẽ không sao.”



Chuyện mà đời này nàng muốn làm có rất nhiều, nàng còn phải sinh cho Lục Tông thật nhiều hài tử, làm sao nàng có thể để bản thân xảy ra chuyện được?