Ngô Gia Kiều Thê

Chương 61 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Mira



Khương Lệnh Uyển thấy Khương Hữu lên xe ngựa còn không an phận, vội vàng ôm đầu nhỏ hắn vào, xoa nhẹ mấy cái: “Đừng nhìn nữa.”



Khương Hữu thật vô tội, một đôi mắt đen to tròn như quả nho, long lanh nước, nhìn Khương Lệnh Uyển nháy mắt mấy cái: “không phải Lục tỷ tỷ cũng giống Hữu nhi, đều thích cái đẹp sao? Đại ca ca kia uy phong như vậy, chẳng lẽ Lục tỷ tỷ không muốn nhìn thêm vài lần sao?” Khương Hữu thông minh dường như nghĩ tới điều gì đó, mở to hai mắt “Ồ” một tiếng, lúc này ôm chặt lấy cánh tay Khương Lệnh Uyển, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Lục tỷ tỷ thẹn thùng đúng không, mẫu thân đệ nói cô nương gia rất dễ thẹn thùng.”



Trong lòng Khương Lệnh Uyển không thoải mái, ôm Khương Hữu mềm mại, xoa nhẹ mặt hắn mấy lần nói: “Lục tỷ tỷ của đệ là người nông cạn như thế sao?”



Tuy rằng, dáng dấp hắn xác thực không tệ...



·



Diêu thị nghe kể chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy hung hiểm vạn phần, vội vàng ôm Khương Hữu vào ngực, hiển nhiên là bị dọa sợ. Khương Lệnh Uyển nhìn vẻ mặt lo lắng của Diêu thị, trong lòng có chút áy náy, vội nói: “Nhị thẩm thẩm, đều là do con không trông coi Hữu nhi cẩn thận.”



Diêu thị là người trông xa hiểu rộng, nàng biết Khương Lệnh Uyển xưa nay đối xử với Khương Hữu rất tốt, hơn nữa nhi tử thường xuyên quấn quít lấy nàng, tuy là đường tỷ, nhưng người ngoài nhìn vô, thậtgiống như tỷ muội ruột thịt. Diêu thị ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương người nhìn người thích, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, còn có thể trách cứ cái gì? Hơn nữa con trai nàng cũng không có chuyện gì là tốt rồi.



Diêu thị nói: “Hữu nhi hay nghịch ngợm, ngay cả ta cũng không quản được, huống hồ con chỉ là mộttiểu cô nương.”



Khương Lệnh Uyển biết tính tình Nhị thẩm này rất tốt, nhưng vẫn có chút chột dạ, rũ mắt nói: “Nhị thẩm thẩm thật tốt.”



Diêu thị cười cười: “Được rồi, chắc con cũng đã bị dọa sợ, đừng để chuyện này trong lòng, được không?”



Khương Lệnh Uyển gật đầu nói: “Được, con biết rồi.” Nàng thấy Diêu thị cùng Khương Hữu mẹ mẹ con con hai người, cũng không quấy rầy nữa. Khương Lệnh Uyển mới bước ra ngưỡng cửa, lại nghe thanh âm giòn giã của Khương Hữu phía sau: “Nương, hôm nay đại ca ca kia thật uy phong, Hữu nhi rất thích hắn.”



Diêu thị nói: “thật không? Lần tới nếu gặp được, chúng ta nhất định phải cảm ơn hắn.”



Khương Lệnh Uyển bĩu môi, tiếp tục quay đầy đi ra ngoài.



Có cái gì tốt… Ngay cả tức phụ của mình cũng không nhận ra.



·



Chu thị cũng nghe nói hôm nay Khương Hữu xảy ra chuyện, cố ý đến Ngọc Kỳ viện tìm nữ nhi.



Nàng vừa vào phòng, liền thấy nữ nhi yên tĩnh ngồi trên giá thêu thêu bức bát tiên chúc thọ, bộ dáng này, hiếm khi thấy nàng yên tĩnh quyết tâm đến vậy.



Nàng nhìn, cảm thấy nữ nhi mình chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính tình có chút hoạt bát, mọi việc đều khôngchịu thua thiệt.



Nàng đi tới, thấy nữ nhi đã thêu gần xong, lúc này mới hỏi: “Nghe Hữu nhi nói, hôm nay người cứu hắntướng mạo xuất chúng, đại ca ca võ nghệ bất phàm?”




Tiết Tranh trước mắt, mặc một thân trường bào cổ tròn xanh sẫm, mái tóc đen nhánh được búi lên, dùng ngọc quan* cố định, mặt mày tinh xảo tuấn tú, môi hồng răng trắng, cộng thêm vóc người cao gầy, trước ngực bằng phẳng, nghiễm nhiên là một công tử tuấn tú phong lưu.



*ngọc quan: trâm cài đầu nam tử thời xưa.



Tuy dung mạo Tiết Tranh giống Tiết Vanh đến bảy tám phần, nhưng hai người này cùng nàng lớn lên từ nhỏ, rất là quen thuộc, bây giờ coi như Tiết Tranh ăn mặc nam trang đi chăng nữa thì nàng cũng khôngnhận nhầm người thành Tiết Vanh.



Tiết Tranh thấy sắc mặt Khương Lệnh Uyển không thích hợp, liền nhéo nhéo mặt nhỏ Khương Lệnh Uyển nói: “Mặc nam trang thoải mái hơn. Đúng rồi, nhìn muội không vui, là ai chọc muội sinh khí?” nóixong liền làm dáng vuốt tay áo, nói: “Tỷ giúp muội xả giận.”



Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ca ca, nguồi luôn che chở cho nàng chính là biểu tỷ Tiết Tranh này.



Khương Lệnh Uyển lắc đầu nói: “không có gì, muội nhàm chán đến mức sinh khí thôi. Đúng rồi, Vanh biểu ca đâu, không phải hắn cũng tới sao?”



Tiết Tranh nhìn khuôn mặt tiểu biểu muội xinh như hoa đào nói: “một lúc nữa Vanh nhi mới đến, sao, nhớ?”



Chuyện đệ đệ yêu thích tiểu biểu muội nàng biết rất rõ, người mù cũng có thể nhìn ra a. Nàng cũng muốn cho đệ đệ sớm ngày ôm mỹ nhân về nhà, nhưng tiểu biểu muội cũng đã từ chối qua, lại không chỉ là một lần. Tiết Tranh là người háo thắng, thấy đệ đệ nuông chiều tức phụ của mình như vậy, đáng giận không biết tranh giành, thân cận bên tiểu biểu muội nhất cũng chỉ có biểu ca hắn, ngay cả Chu Quý Hành cũng phải đối thủ cạnh tranh, chỉ cần dùng chân tâm làm tiểu biểu muội rung động là được… Nhưng dáng vẻ bó tay bó chân của đệ đệ làm Tiết Tranh gấp đến độ mấy lần đều muốn tự động thủ, nhưng ai bảo từ khi nàng sinh ra đã không phải nam tử.



Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái: “Tranh biểu tỷ lại giỡn, dẻo miệng như vậy còn không bằng bận tâm chuyện hôn nhân của tỷ đi.”



Qua năm Tiết Tranh liền mười bốn, đến tuổi cập kê, việc hôn nhân lại không có tin tức gì, tính tính nàng lại cứ hoang dã, bá đạo ngang ngược nổi danh Tấn thành. đã như thế, nhà ai lại dám cưới nữ nhân còn bá vương hơn nam nhân thế này? Hai năm qua cô dượng nhà nàng đã tìm mọi cách muốn để nữ nhi có chút dáng vẻ cô nương khuê các, nhưng đôi tay này của Tiết Tranh, múa đao chơi rìu mọi thứ đều rất thành thạo, muốn nàng cầm kim khâu còn khó hơn cả lên trời.



Tiết Tranh bị đâm trúng uy hiếp, lông mày nhăn lại, sau đó một tay thân mật ôm tiểu biểu muội, kêu rên nói: “Tháng này sống rất yên ổn, không ai kêu ta thêu loạn cái gì. Biểu muội a, lần tới nếu nương kêu ta thêu bức đông tuyết mai kia, muội phải giúp ta....”



Nhìn tiểu biểu muội dáng vẻ nhu nhược đáng yêu, trong lòng Tiết Tranh bỗng nhiên sinh ra cảm giác thương hoa tiếc ngọc, sờ loạn khuôn mặt mập mập mềm mềm của tiểu biểu muội, tán dương: “Khuôn mặt thật đẹp, nếu tỷ là nam nhân thì tốt rồi, nhất định cưới muội về nhà.” nói xong liền cúi người hôn lên mặt tiểu biểu muội một cái.



Khương Lệnh Uyển cùng Tiết Tranh biểu tỷ xưa này quan hệ tốt, có vài lần Tiết Tranh chọc giận côdượng, đều đến Vệ Quốc Công phủ né tránh khó khăn, buổi tối luôn ngủ cùng nàng. Nàng không thích chung giường với người khác, nếu quan hệ không tốt tới mức như vậy, nàng đương nhiên sẽ không để bản thân bị ủy khuất. Nhưng nàng thực sự thích vị biểu tỷ này, buổi tối hai người ngủ chung, biểu tỷ thường chơi xấu kể chuyện ma quỷ ngày xưa cho nàng nghe, làm nàng sợ đến mức chui tọt vào trong lòng biểu tỷ.



Bây giờ hôn nhẹ gò má, cũng chỉ là chuyện bình thường.



Tiết Tranh ôm bả vai Khương Lệnh Uyển, vóc người nàng cao, Khương Lệnh Uyển đứng bên cạnh như chim nhỏ nép vào người, Tiết Tranh bỗng “yêu” một tiếng, nhìn người cách đó không xa nói: “Tên kia là ai? Dáng dấp cũng không tồi.”



Dung mạo Tiết Tranh cùng Tiết Vanh đã không thể chê, hơn nữa thường xuyên chơi với Khương Lệnh Uyển có khuôn mặt như hoa như ngọc, có thể được nàng khen “dáng dấp không tệ”, điều này cũng thậthiếm có a.



Khương Lệnh Uyển nghe tiếng nhìn qua, ánh mắt rơi vào nam tử áo lam đứng lẳng lặng dưới hành lang.



Thấy Lục Tông, thật là kinh hỉ.



Nhưng sau một khắc Khương Lệnh Uyển có chút bất an, mày liều cau lại, thấy sắc mặt Lục Tông dường như có chút không thích hợp.



Nàng chậm rãi quay đầu nhìn người ăn mặc một thân nam trang, đang đứng sát bên cạnh nàng, nhất thời hiểu rõ.