Ngô Gia Kiều Thê
Chương 69 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Edit: Kye
Beta: Mira
Tuy tính tình Tiết Tranh mạnh mẽ, nhưng cũng là người biết đạo, nếu không tức giận sẽ không có lí do đánh người a.
Nhưng nếu đối phương quá mức ngang ngược không hiểu lí lẽ, nàng không có cách nào khác, chỉ có thể dùng nắm đấm giải quyết. Dù sao nắm đấm này cũng có thể làm cho hắn an phận một chút, mới có thể nghe nàng giảng giải đạo lí không phải sao?
Chỉ là Tiết Tranh cũng không biết, vị nam tử trẻ trung tuấn lãng bị nàng đánh ngã này, không phải ai khác, mà chính là Thái tử đương triều Lục Vân.
Bên cạnh Thái tử còn có một cô nương mặc nam trang, chính là Cửu công chúa, bây giờ cũng đã mười ba. Tuy Cửu công chúa không phải do Hoàng Hậu sinh ra, nhưng thuở nhỏ tang mẫu thân, may mắn được Hoàng Hậu đem về nuôi dưới gối, tháng ngày trôi qua, nàng còn thân thiết với Thái tử hơn anh em ruột. Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, Thái tử đưa công chúa ra ngoài ngắm hoa đăng. Từ xa xa Cửu Công chúa đã vừa ý đèn hoa đăng cá chép, Thái tử thương muội muội, liền phái người đi mua, lại bị Tiết Tranh nhanh chân chạy đến trước. Thái tử vì Cửu Công chúa, liền ra giá gấp mười lần muốn mua đèn cá chép trong tay Tiết Tranh, nhưng Tiết Tranh ghét nhất người khác đoạt đồ của nàng, tất nhiên không chịu, vì thế thủ hạ Thái tử bắt đầu uy hiếp, Tiết Tranh tức giận, liền vén ống tay áo thẳng tay đánh nhau.
Chuyện đánh nhau trên đường cái cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng một vị công tử trẻ tuổi đánh nhau với một vị cô nương vẫn là đầu tiên mọi người nhìn thấy, quan trọng hơn chính là —— tiểu cô nương kia liền đánh gục một đại nam nhân sống sờ sờ.
một đám quần chúng vây xem trợn mắt cả lên.
Thái tử đánh giá vị cô nương trước mắt, thấy nàng mặc một thân váy màu vàng nhạt thêu lá mạ xanh như ý, nhìn qua đã biết là tiểu thư của một nhà giàu có, môi hồng răng trắng, rất thanh tú xinh đẹp, nhưng hành động như vậy… Khuôn mặt anh tuấn của Thái tử tối lại: “Ngươi là cô nương nhà ai? Mau xưng tên.”
Tiết Tranh vừa nghe liền biết người này muốn tính sổ với nàng, trong lòng có chút rục rịch, đánh giá trên dưới mặt mũi Thái tử một hồi, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Ngươi có còn là người không, làm sao, bị bổn cô nương đánh ngã, muốn sau này tính sổ sao?”
Trước giờ Thái tử chưa từng gặp vị cô nương nào thô bạo như vậy, cũng chưa từng thấy cô nương nào có khí lực lớn như vậy.
Bây giờ hắn cũng đã đến thời điểm tuyển Thái tử phi, những vương công đại thần kia suốt ngày tìm cách đem nữ nhi ăn mặc xinh đẹp của họ đi qua hắn một vòng, chỉ vì muốn để người lọt vào mắt hắn. hắn gặp qua những danh môn quý nữ kia, mỗi người đều một bộ dáng đoan trang hiền thục, ăn một khối bánh cũng chỉ dám cắn vài miếng, chớ nói một tiểu cô nương ăn vận xinh đẹp, lại vì một cái hoa đăng lại dám ở bên đường vén tay áo đánh nhau với một nam tử.
Thái tử sờ sờ mặt mình, mới nãy vừa trúng một quả đấm, vô cùng đau đớn, thầm nói: Khí lực cô nương này thật lớn. Thái tử thích so tài với Lục Tông, đương nhiên từ nhỏ đã luyện võ, nô tài trong cung không ai đánh thắng được hắn, nhưng tình huống chân thực ra sao, trong lòng hắn quá rõ ràng.
Thái tử cắn răng nói: “cô nương, ta khâm phục ngươi như một hán tử, sau này chúng ta so tài một lần nữa.”
Từ nhỏ tới lớn, chỉ có nàng tìm người khác đánh nhau, làm gì có người chủ động tìm nàng đánh nhau. Tiết Tranh nhất thời hứng thú, con mắt sáng lên.
Nàng đi tới, giơ tay vỗ vai Thái tử một cái.
Tuy vóc người Tiết Tranh cao gầy, nhưng so với Thái tử nam nhân hàng thật giá thật vẫn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng khí thế như vậy, lại không thua người khác nửa phần. Nàng cười cười, đôi mắt rất có linh khí, nói: “Được, lần tới đến Trung Dũng Hầu phủ tìm ta, ta tiếp ngươi đến cùng.”
cô nương Trung Dũng Hầu phủ. Thái tử âm thầm ghi nhớ. Hôm nay hắn không có ý định bại lộ thân phận, nếu không để người Tấn thành biết hắnđường đường là một Thái tử lại bị một tiểu cô nương đánh thành bộ dáng này, không biết hắn sẽ mất mặt đến mức nào nữa.
Cửu công chúa nhìn Tiết Tranh rời đi, một mặt sùng bái nói: “Hoàng huynh, vị cô nương này thật lợi hại, cũng rất xinh đẹp.”
Hai người đi tới bên hồ, nhìn mặt hồ lấp lánh những hà đăng, Khương Lệnh Uyển chủ động mở miệng, cố ý trêu ghẹo nói: “Tháng ngày tốt như vậy, Tông biểu ca không hẹn ước với cô nương nhà nào sao?”
Lục Tông ngừng lại, lúc này mới nhìn về phía nàng, lạnh nhạt nói: “Hẹn.”
Hả?
Khương Lệnh Uyển nghe xong sững sờ, sau đó mới hiểu, nhất thời hai lỗ tai có chút nóng, nhanh nhanh ngồi xuống giả ngu thả đèn hoa đăng.
Ai, vốn nàng muốn trêu đùa hắn, không nghĩ lại bị hắn trêu đùa.
Lục Tông nhìn tiểu cô nương bên cạnh, thấy nàng ngồi xổm viết điều ước, viết xong liền bỏ giấy vào hà đăng. Hà đăng dùng để ước nguyện, bên trong chứa đựng những ước nguyện của các cô nương gia, xưa nay hắn không tin trò này, bây giờ thấy nàng chăm chú thành kính như vậy, cảm thấy hơi buồn cười. Nàng thả hà đăng, Lục Tông nhớ đến những nét chữ đẹp kia, liền nói: “Mấy năm qua, chữ muội tiến bộ rất lớn.”
Khương Lệnh Uyển thích nhất người khác khen nàng, mặt dày khoe khoang nói: “Ngoại trừ chữ viết, còn có những thứ khác, chỉ là Tông biểu ca khôngbiết thôi.”
Lục Tông “Ân” một tiếng.
hắn nhìn trang sức nàng đeo trên đầu, chính là bộ trang sức hôm qua hắn tặng, liền biết ánh mắt của hắn không sai, nàng rất thích.
Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng lo lắng hỏi: “Hôm qua Tông biểu ca tiến cung, Hoàng Hậu có làm khó huynh không?” Hoàng Hậu kia tính toán chi li, rất khó dây dưa a.
Lục Tông nói: “Yên tâm, không có chuyện gì lớn.”
Biết hắn mọi việc đều giấu trong lòng, nàng hiểu rất rõ. hắn chính là người như vậy, nhìn lạnh như băng, nhưng quả thực đau tức phụ đến đòi mạng. Nàng cũng không giấu giếm, lấy tua kiếm từ trong người ra, lầm bầm nói: “Lần trước rời đi nhanh, muội không có cơ hội đưa tua kiếm cho huynh, này, cầm lấy…” Nàng dặn dò: “Ba trăm lạng bạc, nhưng đừng làm rơi, nếu lại vỡ, muội không mua cho huynh nữa.”
Nghe thanh âm yếu ớt của nàng, Lục Tông đưa tay nhận lấy: “Biết rồi.”
Khương Lệnh Uyển cười cười, nhét tua kiếm vào ngực hắn, sau đó xoay người chạy đi.
Lục Tông cầm tua kiếm trong lồng ngực, thấy tiểu cô nương đã chạy đến bên cạnh Khương Dụ. hắn vuốt nhẹ bội kiếm mấy lần, sau đó bỏ vào trong ngực.
Lục Tông không vội đi qua, giương mắt nhìn hà đăng trên sông, nhớ tới điều gì, lúc này mới đi tới bên cạnh sông, cong eo, vớt hà đăng mới thả khônglâu lên.
hắn mở tờ giấy, nhìn dòng chữ nhỏ đẹp như trâm hoa, còn có tâm nguyện thật lòng…
Sớm sinh quý tử. Uyển.