Ngô Gia Kiều Thê

Chương 71 :

Ngày đăng: 13:28 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Mira



Khương Lệnh Uyển nghe xong sững sờ, hấp háy môi hỏi: “Nương… người có ý gì?”



Chu thị vươn tay, sờ sờ hai búi tóc của nữ nhi, khuôn mặt nữ nhi trắng trẻo mũm mĩm, hai mắt sáng long lanh, còn mềm mại hơn nàng ngày xưa nhiều. Nàng nhìn một lúc, ôn nhu nói: “Xán Xán, con thích Tông biểu ca, nương nói đúng không?”



Trong đầu nữ nhi cả ngày nghĩ gì, nàng làm nương lòng sáng như gương, sao có thể không rõ ràng?



Khương Lệnh Uyển không nghĩ tới mẫu thân nàng lại trực tiếp như vậy, nhất thời sững sờ, suy nghĩ muốn giải thích một phen, lại nghe mẫu thân tiếp tục nói: “Việc hôn nhân của ca ca không cần con quan tâm. Bây giờ con nên cẩn thận theo các tiên sinh học tập nữ hồng, chờ qua một thời gian, tự mẫu thân sẽ dạy con quản việc nhà.”



Nữ nhi mới mười ba, chuyện này vốn không cần con bé phải quan tâm. Việc hôn nhân của con trai, trong lòng nàng đã có dự định.



Khương Lệnh Uyển không còn gì để nói, chỉ gật đầu nói một tiếng “Nữ nhi biết rồi”, sau đó quay trở về Ngọc Kỳ viện.



Nàng trở về phòng ngủ, liền ngồi vào trong giường, lấy ngọc bội dưới gối gấm màu tím ra.



Mấy năm nay ngọc bội này nàng vẫn để trong ngăn kéo, sau Tết Nguyên Tiêu mới nhớ đến mà lấy ra.



Bây giờ nàng vẫn chưa thể danh chính ngôn thuận đeo nó, dù sao nàng không còn là tiểu hài tử, cũng không có đính ước gì với Lục Tông.



Nàng muốn gả cho hắn, nhưng khi nghĩ đến ca ca cùng Lục Bảo Thiền…



Nàng biết Lục Bảo Thiền thích ca ca, kiếp trước thà làm gái lỡ thì, cả đời chờ ở Vinh Vương phủ, cũng không chịu tùy tiện lập gia đình. Nàng là Quận chúa Vinh Vương phủ, hồi đó Lục Tông là phụ tá đắc lực của Hoàng thượng, địa vị Vinh Vương phủ giống như nước đẩy thuyền, huống hồ điều kiện Bảo Thiền không kém, người đến cầu thân cũng đến tranh nhau phá cửa. Tuy nàng thiên vị ca ca, nhưng cũng không thể không nói một câu —— những nam tử đến cầu thân, không thiếu những vị công tử tuấn lãng si tình.


hắn biết Thế tử đối xử với Khương Lục tiểu thư có chút đặc thù, liền nhỏ giọng nói: “Khương Lục tiểu thư có lời gì nhắn gửi cho Thế tử gia không?”



Khương Lệnh Uyển lắc đầu: “...không có.”



Đỗ Ngôn thấy Khương Lục tiểu thư có chút kì lạ, nhưng hắn lại không biết kì quái ở chỗ nào. hắn cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, tinh tế đánh giá mộtphen. Ngọc bội quý giá như thế, theo tính cách Thế tử gia, chắc chắn sẽ không vứt đồ bừa bãi…



Dường như nghĩ tới điều gì, Đỗ Ngôn ngẩn người.



Ai nha, không phải là Thế tử gia chọc Khương Lục tiểu thư tức giận đấy chứ.



Ước chừng thời gian khoảng nửa chung trà, Lục Tông trở về, hắn mặc một thân áo choàng màu tím, trang phục rất tùy tiện. Lục Tông mới tiến vào Long Kỳ viện, vô phòng không nhìn thấy ai, lúc này liền đi đến bên cạnh bàn, tự mình cầm lấy ấm trà thanh hoa hồng mạ vàng tự rót cho bản thân một chén.



Đôi mắt hắn liếc nhìn mảnh giấy nhỏ trên bàn ba chân bằng gỗ đàn hương màu đỏ, nhớ tới hà đăng ngày đó, mặt mày không khỏi nhu hòa xuống.



Đỗ Ngôn đi vào.



hắn nhìn Lục Tông, nơm nớp lo sợ tiến lên hành lễ, nói: “ Thế tử gia, lúc nãy Khương Lục tiểu thư đưa ngọc bội cho tiểu nhân nhờ trả lại cho Thế tử gia, nói là do Thế tử gia không cẩn thận làm rơi, Khương Lục tiểu thư tình cờ nhặt được.”



Hôm nay Lục Tông đến quân doanh thao luyện binh sĩ, tình cờ gặp Thái tử Lục Vân, hai người cùng nhau thi đấu bắn tên. Thái tử không buông tha cho hắn, chỉ có thể phụng bồi, lúc đầu bắn tên, sau đó là cưỡi ngựa, đấu kiếm… Tất nhiên hắn tự mình xuất trận. Bây giờ mới hồi phủ chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi uống chén trà, cúi đầu nhìn ngọc bội Đỗ Ngôn trình lên, vầng trán lập tức lạnh tanh, cũng không còn tâm trạng mà uống trà nữa.



hắn đứng lên cầm lấy ngọc bội, hỏi: “Người rời đi bao lâu rồi?”



Đỗ Ngôn ngẩn ra, vội vàng đáp: “ Trước khi thế tử gia trở về, chắc cũng đã được nửa khắc thời gian.”



Lục Tông nghe xong, liền bỏ ngọc bội vài trong ngực, lập tức nói: “Chuẩn bị ngựa.”