Ngô Gia Kiều Thê
Chương 74 :
Ngày đăng: 13:28 30/04/20
Edit: Kye
Beta: Mira
Hôm qua như chuồn chuồn lướt, ngoại trừ đụng môi một cái, răng còn suýt va vào nhau. Nếu nói là tư vị gì, thì sẽ giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn tươi nuốt sống, dù biết đó là bảo vật, lại không cảm giác được mùi vị gì.
Hôm nay miệng đối miệng, tuy rằng hai người có chút câu nệ, nhưng thắng ở chỗ bầu không khí, một người bị bệnh, tiểu cô nương nhu nhược đáng yêu, quần áo đơn bạc, lông mày đen nhánh, môi hồng không tô son, bị một đại nam nhân máu nóng ôm vào ngực, nếu không có hành động gì, quả thực là không còn gì để nói.
Khương Lệnh Uyển cảm giác tuy tuổi nàng còn nhỏ, thân thể chưa nảy nở, nhưng so với tiểu cô nương cùng tuổi mà nói, cũng coi như thướt tha yểu điệu, hai tiểu bánh bao trước ngực cũng không nhỏ. Nàng lặng lẽ mở to mắt, thấy Lục Tông nhắm mắt, biểu hiện chăm chú, hôn rất cẩn thận, mi mắt dài đảo qua mặt nàng, có chút ngứa, làm nàng muốn bứt một cái, so sánh xem lông mi ai dài hơn.
Lục Tông hôn miệng nhỏ, ôn nhu mềm mại, dùng sức hôn mấy lần, muốn khắc sâu hơn một chút. Nhưng hắn cũng nhớ rất rõ đây là khuê phòng của nàng, chẳng mấy chốc nha hoàn hầu hạ sẽ đi vào, còn có Khương Dụ và Bảo Thiền.
Cuối cùng Lục Tông hôn một cái, rất nhanh ngẩng đầu lên.
hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lệnh Uyển hơi hồng, đôi mắt đầy nước mang theo ý cười nhợt nhạt. Kỳ thực nàng không nắm chắc được nàng và Lục Tông có thể ở chung với nhau hay không, nhưng kiếp trước hai người từng là phu thê, gắn bó keo sơn với nhau. Lục Tông là một đại nam nhân, nam nhân có chuyện mà nam nhân nên làm, về điểm này xưa nay Lục Tông chưa từng hồ đồ, buổi tối không chỉ chăm sóc nàng chu đáo, đến nỗi làm nàng không muốn động đậy, đều là hắn lau rửa cho nàng. Nàng ỷ lại hắn, tin tưởng hắn, nên bây giờ hôn hắn, cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Nếu hắn nghe lời nàng một chút, sau này nàng lại cho hắn hôn, hơn nữa còn mở miệng trước.
Nhưng Lục Tông không biết a.
Nếu như nàng một chút thẹn thùng ngượng ngùng cũng không có, vậy nàng cũng mặt dày quá đi. Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, định tỏ vẻ xấu hổ, liền nghe được thanh âm Lục Bảo Thiền từ bên ngoài truyền đến: “Dì.”
Nương nàng đến a!
Khương Lệnh Uyển biến sắc, vội đẩy Lục Tông một cái: “Huynh đứng sang một bên.” Sau đó oạch một cái chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm im.
Ngay sau đó, Chu thị và Lục Bảo Thiền cùng nhau đi vào.
Chu thị nhìn Lục Tông đứng bên cạnh cửa sổ, có chút kinh ngạc, Lục Tông sắc mặt hờ hững kêu: “Dì.”
Chu thị cười cười, sắc mặt như thường: “Tông nhi cũng tới a.” Nàng nhìn toàn phòng, thấy một nha hoàn cũng không có, không khỏi nhíu mày. Còn nữ nhi nàng, nằm trên giường nhỏ, đắp kín chăn hồng, yên lặng, thật ngoan ngoãn. Nàng đi tới, ngồi xuống ghế thêu bên cạnh giường, giơ tay sờ mặt nữ nhi, nói: “Sao mặt đỏ thế này, vẫn còn nóng sao?”
Khương Lệnh Uyển giả vờ lim dim mở mắt ra, mềm mại gọi một tiếng: “Nương.” Sau đó nũng nịu nói: “Nữ nhi không sao, chắc là do nóng quá.”
Chu thị nói: “Vậy thì tốt.”
Nàng liếc mắt nhìn chén thuốc sứ trắng nhỏ để trên bàn gỗ tử đàn ba chân, bưng lên, oán giận nói: “Ca ca con làm việc thật không đáng tin cậy, nương đã dặn dò hắn muốn hắn tận mắt nhìn con uống hết chén thuốc, bây giờ không biết người đã chạy đi đâu. Nhanh, Xán Xán, ngoan ngoãn uống hết thuốc đi con.”
Vinh Vương thấy nữ nhi bảo bối, trong lòng vui mừng.
Tuy hắn là Vương gia, nhưng cũng thê tử đã chết phu thê tình thâm, hy vọng có thể hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc bình thường, liền yêuthích cách xưng hô “Cha” này, mà không phải hai chữ mạnh mẽ lạnh như băng “Phụ vương”.
Gò má Vinh Vương giương lên nụ cười tươi, vươn tay xoa đầu nhỏ nữ nhi, than thở: “Bất tri bất giác, Thiền nhi của chúng ta đã trở thành Đại cônương.
Phan trắc phi lẳng lặng đứng một bên, nhìn Vinh Vương sủng ái Lục Bảo Thiền như vậy, trong lòng cũng vì nữ nhi nhà mình cảm thấy oan ức. Yên nhi của nàng, hiền lành ngoan ngoãn, mỗi lần nàng oán giận, vẫn là nữ nhi an ủi nàng, nói cái gì mà “ Tỷ tỷ không có mẫu thân rất đáng thương, cha nên sủng ái tỷ ấy nhiều hơn mới đúng.” Đúng, còn nhỏ mất mẫu thân rất đáng thương, nhưng từ khi nàng sinh ra đã là Quận chúa, thân phận cao quý, Yên nhi của nàng gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ, nhưng nàng ta có từng đối xử với Yên nhi như muội muội của mình không?
Phan trắc phi nắm chặt tay áo, nhìn nam nhân bên cạnh, vừa tức giận, lại vừa thất vọng.
Lục Bảo Thiền dựa vào người Vinh Vương, liếc nhìn Phan trắc phi bên cạnh, liền nhớ tới mẫu thân sinh bệnh ngày đó. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng rất nhớ chuyện hồi nhỏ. Nương sinh bệnh, nàng ta lại thừa lúc mẫu thân vắng mặt mà chen vào, cướp đi sự sủng ái của cha, lại còn mang thai hài tử. Lục Bảo Thiền nhớ tới mẫu thân hai mắt cay cay, liền nhỏ giọng nói: “Cha, cha bồi Thiền nhi một chút đi.”
Rốt cục cũng trưởng thành rồi.
Trong lòng Vinh Vương trấn định, nếu là hồi còn bé, nữ nhi thấy Phan thị, nhất định sẽ ồn ào không muốn gặp nàng, bây giờ hiểu chuyện, ngược lại rõràng đang làm khó người làm cha là hắn. Vinh Vương nói: “Được, vậy cha đi theo con một lúc.” Vinh Vương nghiêng đầu nhìn Phan trắc phi một chút, nói: “Việc hôn nhân của Tông nhi, ngươi trở về suy nghĩ thật kĩ, nghĩ thêm cách.”
Theo lí thuyết Phan trắc phi là thiếp thất, không có tư cách quản việc hôn nhân của Thể tử, nhưng bây giờ trong phủ không có nữ chủ nhân, chuyện hậu sự những năm nay, đều do một mình Phan trắc phi quản lí. Nhiều năm như vậy, xử lí rất rõ ràng ngay ngắn, không xảy ra sự cố gì.
Phan trắc phi “dạ” một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vinh Vương và Lục Bảo Thiền ngày càng đi xa.
Vinh Vương chậm rãi đi tới, hỏi: “Xán Xán làm sao? không có chuyện gì chứ?”
Lục Bảo Thiền nói: “Chỉ là bị phong hàn, nữ nhi thấy khí sắc Xán Xán không tệ, xem như không có chuyện gì.”
Như vậy Vinh Vương cũng yên lòng, hắn rất yêu thích hài tử, có một tiểu bối băng thanh ngọc tuyết đáng yêu như vậy, lại nhìn con bé từ nhỏ đến lớn, tất nhiên quan tâm hơn mấy phần. hắn gật đầu nói: “không có chuyện gì thì tốt rồi, Xán Xán từ nhỏ đã rất có phúc, cha nhìn thấy liền yêu thích.”
Lục Bảo Thiền “ân” một tiếng, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Vừa rồi cha nói việc hôn nhân của ca ca, là có chuyện gì? Lần trước không phải ca ca đã nói không vội thành thân sao? Nếu cha ép buộc, với tính khí ca ca, chỉ sợ…”
Vinh Vương đáp: “Chuyện hôn nhân đại sự, lời cha mẹ mai mối, hắn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ cưới tức phụ rồi hắn còn có thể lui thân sao?” Vinh Vương rất thương yêu nhi tử, nhưng việc hôn nhân này quả thực làm khó hắn rồi. Lớn tuổi nhường này, cả chỉ biết khua đao múa kiếm, thế nào cũng phải có một người vợ quản hắn.
Lục Bảo Thiền rũ mắt.
Đôi mắt Vinh Vương sáng lên, cúi đầu nhìn nữ nhi, hỏi: “Con hay ở bên cạnh ca ca, lẽ nào lại không để ý ca ca có thích ai hay không? Xưa nay Tông nhi ít nói, chuyện này cũng sẽ không nói với cha, con nói cha nghe xem, có phải ca ca con thích cô nương nào rồi không?”
Lục Bảo Thiền ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn cha, nhớ hôm nay nhìn thấy cảnh đó ở Ngọc Kỳ viện, lại nhớ đến nam tử yêu cười sảng khoái kia. Nàng do dự không quyết định, một lát mới hấp háy môi, nhỏ giọng nói: “Nữ nhi cảm thấy, ca ca… hình như thích Lâm Lang.”