Ngô Gia Kiều Thê
Chương 85 :
Ngày đăng: 13:29 30/04/20
Edit: Tiểu Huân
Beta: Mira
Lục Tông phụng chỉ đi Lạc Châu, chuyện này vẫn chưa ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hàng ngày của Khương Lệnh Uyển, chỉ là trong đầu luôn mong nhớ một người, những lúc rảnh rỗi sẽ không nhịn được nhớ tới hắn.
Cũng may Lục Tông nhiều nhất chỉ đi một hai tháng, cho dù có nhớ, thì hắn cũng rất nhanh liền trở về.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, rất nhanh đã đến cuối xuân. Khương Lệnh Uyển mặc một bộ xiêm y bằng lụa mới tinh màu đỏ gấm, trên áo thêu hai đóa mẫu đơn trắng, ngồi trên phòng của nàng, đôi chân thon mảnh lúc ẩn lúc ẩn lúc hiện, ngồi trước gương bôi loại son môi mới chế tạo. Ngón tay trắng nõn lấy một chút, đưa lên chóp mũi ngửi, sau nó cong môi cười. Son môi trộn lẫn nước hoa đào, nghe thấy một cỗ mùi hương hoa đào nhàn nhạt, so với hương hoa mai nhẹ thì có thêm vài phần tươi đẹp phấn chấn tinh thần, rất thích hợp với tiểu cô nương.
"Lục tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ..."
Thanh âm trẻ con giòn giã vang lên cùng với tiếng bước chân "Thịch thịch thịch". Khương Lệnh Uyển không nhanh không chậm đóng hộp son lại để qua một lên, sau đó cầm lấy khăn tay lau đi chút son dính trên đầu ngón tay, sau đó mới xoay người lại, người đến chính là Hữu nhi tròn tròn đáng yêu.
Hôm nay Hữu nhi mặc trang phục màu xanh ngọc, trên đầu nhỏ đội một chiếc mũ quả dưa ngốc ngốc đáng yêu, gương mặt trắng mịn như nước, đôi mắt to đen láy như quả nho. hữu nhi vui mừng chạy tới bên cạnh Khương Lệnh Uyển, ngẩng đầu lên nói: “Lục tỷ tỷ, hôm nay Thiên tiên sinh vừa khen đệ, khen đệ rất thông minh.”
Khương Lệnh Uyển thấy Hữu nhi giống như vừa học xong liền đến tìm nàng, không khỏi có chút vui vẻ, bóp bóp gương mặt nhỏ của bé nói: “Hữu nhi của chúng ta từ trước tới nay vẫn luôn rất thông minh, tiên sinh của Hữu nhi quả là tinh mắt.”
Hữu nhi gật gật đầu, biểu thị lời của nàng vô cùng có lý, sau đó liền hưng phấn kể lại những chuyện ngày hôm nay bé học được những điều thú vị lại cho Khương Lệnh Uyển: “Lục tỷ tỷ, Hữu nhi vừa mới học xong liền tới đây, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều người kỳ quái, đôi mắt màu xanh lam, rất đẹp, còn để lộ cánh tay, rất kỳ quái…”
Mắt xanh? Vậy không phải là người Đại Chu.
Ma ma đi theo Hữu nhi nhịn không được ý cười nói: “Người ta nói là Phù Châu vương tử và đệ nhất công chúa của Tây Khương quốc đến tiến cống vật phẩm.”
Tây Khương quốc.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, giống như có chút ấn tượng. Đúng rồi, nàng nhớ tới chuyện này dường như đã xảy ra ở kiếp trước, Phù Châu vương tử và Huề Kỳ công chúa đến tiến cống Đại Chu, đây vốn là chuyện tốt, nhưng Tây Khương quốc cho dù chỉ là một nước nhỏ, nhưng lại là quốc gia vô cùng tranh cường háo thắng, cho dù đến tiến cống cũng không chịu an phận, còn phải đến tỷ thí một chút. Đại Chu là nơi địa linh nhân kiệt, nhân tài trong Tấn thành nhiều nhiều lớp lớp, vốn cũng không sợ một tiểu quốc nơi biên giới, nhưng Phù Châu vương tử lại đề ra một yêu cầu vô cùng xảo trá, tỷ thí tổng cộng ba lần, cuối cùng Đại Chu chỉ thắng được một lần, khiến Thừa Đức đế mất mặt, vô cùng giận dữ.
Hữu nhi nghiêng đầu nhỏ, chớp đôi mắt long lanh ngập nước nói: “Tên thật kỳ cục, đệ nhất công chúa họ đệ nhất sao? Bởi vì nàng ta là trưởng tỷ? Hay mỗi lần nàng kiểm tra luôn đứng số một?”
Khương Lệnh Uyển bị Hữu nhi chọc cười, nói: “Đương nhiên không phải, đệ nhất công chúa chỉ là tôn cương, trên nàng còn mười mấy vị công chúa khác, cũng bởi vì vị đệ nhất công chúa này đáng yêu ngoan ngoãn được cha nàng yêu thích, cùng giống như Hữu nhi của chúng ra vậy, cho nên mới có được danh xưng này, Ừm… nếu như tỷ nhớ không lầm, khuê danh của vị đệ nhất công chúa này hình như gọi là Di Tang, đúng là một cái tên rất hay.”
Đôi mắt Từ ma ma sáng lên, không ngừng khen ngợi: “Lục tiểu thư quả là người có nhiều kiến thức.”
Khương Lệnh Uyển cười cười, dù sao chuyện này khắp Tấn thành, không người nào không biết. Khương Hữu vừa đi, Khương Lệnh Uyển liền dùng ngón tay để đếm ngày, Lục Tông đi đã được một tháng, hẳn là nửa tháng nữa sẽ trở lại.
Ngày tiếp theo, Vệ Quốc công phủ liền thu được thiếp mời, mời lão thái thái và Chu thị cùng vào cung dự tiệc.
Khương Lệnh Uyển đoán được sự việc sẽ xảy ra như ở đời trước, ba cuộc tỉ thí giữa Đại Chu và Tây Khương quốc, có thứ rất đáng để xem. Chỉ là Thừa Đức đế vốn muốn thể hiện khí thế, không ngờ sau đó lại bị thua thảm hại. Loại yến hội này vốn không nên mời nữ quyến, có điều, trong này còn có một tầng ý tứ khác —— đó chính là muốn chọn một vị cô nương tài mạo song toàn trong Tấn thành gả đi kết giao, đổi lấy giao hảo giữa hai nước.
Tây Khương quốc là quốc gia sống trên lưng ngựa, nhà trên sa mạc, gió thổi như lò nung, cho dù có được danh hiệu công chúa cao quý, thì tiểu thư khuê các nào cũng sẽ chẳng muốn đi. Hơn nữa Tây Khương quốc này còn có một danh hiệu kinh thế hãi tục, ví dụ như vì muốn duy trì huyết thống thuần khiết của hoàng thất, chỉ có huynh muội mới có thể kết hôn, còn người Tây Khương lại là quốc gia nam nhiều nữ ít, huynh đệ trong nhà có thể cộng thê, hoặc một nữ tử gả cho nhiều nam nhân… nói chung là, đối với cái nhìn của nữ tử Đại Chu, bất luận thế nào cũng không thể chấp nhận.
Chu thị nhận được thiếp mời cũng cảm thấy phát sầu, nhưng trên thiệp có ghi rõ ràng phải mang theo nhi nữ tiến cung dự tiệc.
Cho nên, Xán Xán của nàng không thể tránh được.
Buổi tối hôm đó, Chu thị liền đến đây, cố ý căn dặn một phen, nói nữ nhi cần phải biết chọn lựa trang phục. Khương Lệnh Uyển cũng không ngốc, dù mẫu thân không nói, nàng cũng phải tiết chế bản thân. Đời trước nàng cũng như vậy, mặc một bộ trang phục không quá được chú ý, Phù Châu vương tử đương nhiên cũng không coi trọng nàng.
Có điều lúc này nàng không lo lắng chuyện trang phục, bởi vì nàng biết người không phải do Phù Châu vương tử lựa chọn, mà do chim Ngọc Châu do vương tử mang tới để chọn người.
Chim Ngọc Châu là thánh điểu của Tây Khương quốc, các đời vương hậu của Tây Khương quốc đều do nó lựa chọn.
Thánh điểu này cũng rất có linh tính, có thể nhận ra đâu là xử nữ, chọn ra một vương hậu vô cùng tiêu chuẩn. Cho nên mới nói, cho dù thánh điểu có đậu xuống vai ai, đây cũng là mệnh định.
Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ nói: “Nương, ngài yên tâm đi, nữ nhi không phải người thích làm chuyện náo động. Ngày mai nhất định sẽ mặc bộ trang phục bình thường nhất, đảm bảo sẽ giống như một tiểu nha hoàn.”
Nghe xong lời này, Chu thị mới yên tâm.
Nữ nhi của nàng rất yêu thích trang phục xinh đẹp, ngày mai lại là loại trường hợp như vậy…
Ngày kế, Khương Lệnh uyển cùng Chu thị xuất môn, mặc một bộ xiêm ý màu hồng nhạt, chất vải chỉ hơi tốt một chút, búi kiểu tóc nho nhỏ, trang phục vừa thích hợp với tiểu cô nương, lại vừa có vẻ biết điều không hề đáng chú ý, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng vô cùng sạch sẽ, chỉ thoa một lớp phấn mỏng màu hồng nhạt để nhìn cho có chút tinh thần.
Khương Lệnh Uyển lên xe ngựa, thấy Tô Lương Thần cũng ngồi xuống bên người lão thái thái, nàng có chút giật mình.
Nàng nhớ tới lão tổ tông cũng có mấy phần sủng ái Tô Lương thần, ngày ấy lão tổ tông tiến cung cũng chỉ mang Khương Lệnh Dung ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là… vừa nghĩ đến Khương Lệnh Dung âm u đầy tử khí của kiếp này, nàng cũng có chút hiểu được ý tứ của lão tổ tông.
“Vang.” Tô Lương Thần ngồi xuống, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía Khương Lệnh Uyển.
Di An quận chúa là một người thông tuệ, sao có thể không nhìn ra địch ý giữa hai người, chỉ là… nàng nhìn tiểu cô nương ở bên người, thấy đôi gò má còn mang theo chút mập mạp của trẻ con nhưng bây giờ đã lộ ra vẻ xinh đẹp của thiếu nữ, hơn nữa, đáp án kia, muội ấy cũng biết. Có thể nhìn ra được, nàng là người không thích sự huyên náo.
Khương Lệnh Uyển không muốn là huyên náo, đây là nguyên nhân chủ yếu, còn một nguyên nhân khác nữa, cũng bởi vì đáp án này là kiếp trước Lục Tông đã nói cho nàng. Có điều, đây chỉ là một vấn đề cực kì đơn giản, chỉ là suy nghĩ không đúng hướng, nên sẽ đi đến ngõ cụt, đương nhiên là không nghĩ ra được biện pháp, nếu như thanh đổi cách nghĩ, đáp án rất nhanh sẽ lộ ra.
Tô Lương Thần từ bây giờ liền hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt. Chu Lâm Lang ngồi ở bên cạnh An Vương phi trong lòng âm thần tức giận, nuốt không nổi cơn tức này, mãi cho đến trận thi đấu thứ hai mới chủ động ra sức, lấy công chuộc tội.
Chu Lâm Lang từ nhỏ đã học đủ cầm kỳ thư họa, hơn nữa, tiên sinh dạy đàn cho nàng chí là Vân tiên sinh, nhạc công có tiếng của Đại Chu. Có điều, một năm trước Vân tiên sinh đã đi chu du thiên hạ, trước khi đi có nói với Chu Lâm Lang, những điều có thể dạy nàng đã dạy, chuyện còn lại phải để bản thân Chu Lâm Lang tự đi ngộ
Trận đấu thứ hai, Di Tang công chúa đàn một khúc tỳ bà vô cùng đặc sắc, khiến cho toàn sảnh đường nghe đến ngây người, nhưng sắc mặt Chu Lâm lang không hề thay đổi, đầu ngón tay bấm xuống phím đàn, đánh một khúc Bách Điểu Hướng Phượng đi sâu vào lòng người, sau lại hấp dẫn được mộtđàn chim khách, kỳ cảnh bực này, không khỏi khiến mọi người há hốc mồm. Cuối cùng, đường nhiên là Chu Lâm Lang thắng được trận này, vô cùng có mặt mũi, hơn nữa còn có thể bảo vệ danh tiếng của mình.
Hai cuộc tỷ thí, Đại Chu đều thắng cả hai, kết quả kiếp này bị lệch khỏi kiếp trước, cũng vì có Tô Lương Thần đứng ra giải đề.
Kế tiếp là đấu võ, cực kỳ quan trọng.
Nội dung tỷ thí chính là cưỡi ngựa bắn cung.
Đại Chu những năm gần đây cũng chú trọng võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung là chương trình học không thể thiếu đối với con cháu quý rộc; mà người Tây Khương quốc bọn họ lớn lên trên lưng ngựa, mỗi một kĩ xảo, một động tác đều vô cùng điều luyện, trận tỷ thí cuối cùng, hai bên có thể nói là lực lượng ngang nhau.
Phù Châu vương tử nói: “Tiểu vương nghe nói, thái tử là người vô cùng am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, nếu ngày hôm nay có thể so tài với thái tử, vậy đây chính là vinh hạnh của tiểu vương.”
Lời này vừa dứt, thái tử đang vốn đinh cầm lấy chén rượu liền khựng lại một chút, sắc mặt hơi trở nên trắng bệch.
Tiết Tranh lại theo bản năng nhìn về phía hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu mới tách ra.
Khương Lệnh Uyển cũng biết nội tình. Nếu nàng nhớ không lầm, thái tử này mấy ngày trước đây mới bị một vết thương ở chân, những bước đi khi nãy hắn đều cực lực ẩn dấu, nhưng nếu như nhìn cẩn thận thì vẫn có thể nhận ra được. Đời trước thái tử cậy mạnh, vẫn không chịu nói rõ, sau đó liền thất bại ở Phù Châu vương tử, khiến Thừa Đức đế vô cùng thất vọng.
Phù Châu vương tử mỉm cười nhìn thái tử, nói: “Sao vậy? Hay là Thái tử không muốn cho tiểu vương chút mặt mũi, không muốn tỷ thí với tiểu vương?”
Tiết Tranh siết chặt chén rượu trong tay, đầu ngón tay trở nên trăng bệch, nàng muốn đứng lên, nhưng lại bị Khương Lệnh Uyển kéo lại, thấy giọng nói: “Tranh biểu tỷ, tỷ làm cái gì vậy?"
Tiết Tranh nói: “Tỷ không ưa gì bộ dáng này của tên vương tử kia, thái tử hắn… trên chân có thương tích, sao có thể thắng được tỷ thí??
Nghe xong lời này, Khương Lệnh Uyển sửng sốt, hỏi: "Tranh biểu tỷ làm sao biết được?"
Tiết Tranh mím môi, sắc măt không tự nhiên nói: “Hai ngày trước, tiểu tử kia, không đúng… thái tử vì ta mà té khỏi lưng ngựa.”
Đôi mắt Khương Lệnh Uyển trợn trừng lên, hiển nhiên là không thể ngời rằng Tiết Tranh có quen biết với thái tử. Nàng tỉ mỉ suy nghĩ đến hành động vừa rồi của Tiết Tranh, hình như là từ sau khi thái tử tiến vào liền trở nên là lạ, nói như vậy… Sợ là hai người không không đơn giản chỉ là hơi có chút quen biết.
Tiết Tranh nói: “hắn vì tỷ mà bị thương, tỷ giúp hắn ứng chiến, sao lại không thể?”
Khương Lệnh Uyển vội khuyên nhủ: “Tranh biểu tỷ tỷ đừng kích động.” Vi biểu tỷ này của nàng thanh danh đã như vậy, nếu làn tỷ thí này may mắn có tể chiến thắng Phù Châu vương tử, chuyện này đối với một cô nương cũng không phải là chuyện tốt gì. Hơn nữa tài cưỡi ngựa bắn cung của vị Phù Châu vương tử này nàng đã từng thấy qua, Tranh biểu tỷ của nàng cho dù có lợi hại, nhưng sợ rằng cũng không phải đối thủ của hắn.
Tiết Tranh thấy thái tử đang định đứng lên ứng chiến, vội vàng muốn đứng dậy, khi nàng đang định chạy ra ngoài, mới nhìn thấy một người đang từ ngoài cửa tiến vào.
hắn mở miệng, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Thái tử đang bị thương ở chân, không tiện tỷ thí với vương tử, nếu như vương tử không chê, tại hạ nguyện ý chấp nhận thách đấu.”
Thanh âm nói năng vô cùng khí phách, lại vô cùng quen thuộc, Khương Lệnh Uyển nghe được liền cảm thấy vui vẻ, nhanh chóng giương mắt lên nhìn.
Người đứng ở cửa vóc dáng cao lớn, gương mặt tuấn mỹ vô song, mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc, hoa văn thô ráp mạnh mẽ, chỉ cẩn hắnđứng yên một chỗ đã khiến mọi người cảm nhận được một luồng khí tràng khiếp người.
Nam tử như vậy, không phải Lục Tông của nàng thì còn có thể là ai được?
Khóe miệng Khương Lệnh Uyển cong lên, trên mặt không giấu được vui mừng, nàng cũng không ngờ rằng Lục Tông lại về sớm như vậy.
Lục Tông là một người khiến cho ngươi rất có cảm giác an toàn, giống như chỉ cần nhìn thấy hắn thì mọi chuyện dù khó giải quyết đến mấy cũng khiến lòng ngươi không còn lo lắng. Nàng lấy lại tinh thần, vội vàng kéo Tiết Tranh về chỗ, nhỏ giọng nói: “Tranh biểu tỷ, ngồi xuống."
Tiết Tranh thấy mẫu thân nàng giống như muốn nhào lên đánh người, đầu lập tức co rụt lại, nhéo nhéo mu bàn tay của muội muội, yên lặng ngồi xuống.
Phù Châu vương tử nhìn thấy ngươi đến, nhíu mày hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Lục Tông hành lễ, thanh âm vang dội trả lời: “Thái tử đã từng nói với thần, nếu ngày khác hữu duyên, hy vọng có thể được tỷ thí một lần với Phù Châu vương tử. Chỉ là hôm nay chân của thái tử đang bị thương, không tiện luận bàn với vương tử. Từ nhỏ thần đã theo thái tử hộc cưỡi ngựa bắn cung, tuy rằng tài nghệ không bằng thái tử… nhưng nếu vương tử không chê, thần nguyện ý thay thái tử nghênh chiến.
Thái tử nhìn Lục Tông, chậm rãi đi đến bên người hắn, giơ tay vô vỗ trường bào của hắn, nụ cười sang sảng nói: “Đúng vậy, cô mệnh ngươi thay cônghênh chiến!”