Ngô Gia Kiều Thê

Chương 99 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Edit: Kye



Beta: Twins



Mưa rơi càng ngày càng lớn, nước mưa “bụp bụp bụp” rơi trên mui xe. Nghe âm thanh vang trên đỉnh, Thái tử ngồi bên trong buồn bực xoa mi tâm, nghiêng đầu nhìn Tiết Vanh đang ngồi chênh chếch tựa vào trong góc, toàn bộ lồng ngực đều muốn run lên. Lúc này, hắn còn tưởng là A Tranh, chờ đến lúc đitới nhìn, một phát liền nhận ra người này không phải A Tranh. Nhưng hắn biết A Tranh có một đệ đệ long phượng thai có dung mạo cực kì giống nàng - Tiết Vanh.



Trước kia Thái tử đã quên gần hết chuyện hồi còn bé rồi, nhưng sau khi biết Tiết Tranh, tất nhiên phải điều tra một phen. Sau khi nghe tên Tiết Vanh, mặt Thái tử cũng muốn tái đi rồi. Nhưng mà hắn định muốn thành hôn với Tiết Tranh, hơn nữa đời này chỉ cưới một mình nàng, mà Tiết Tranh yêu quý vị đệ đệ Tiết Vanh này nhất, hắn chỉ biết giữ lại trong lòng. Nhưng hôm nay nhìn thấy người thật, vẫn khôngnhịn được bài xích.



Thái tử thấy cái trán mình nảy lên thình thịch, vừa liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Học cái gì không học, lại thích học cách giả gái.



Xe ngựa dừng bên ngoài Trung Dũng Hầu phủ.



Tuy mưa rất lớn, nhưng vẫn không có ít hạ nhân mặc áo tơi* ra vào Trung Dũng Hầu phủ. Công tử trong phủ mất tích, chuyện này quả thật làm Trung Dũng Hầu cùng thê tử Khương thị vạn phần lo lắng. Lúc này Tiết Tranh mặc một thân áo xanh biếc đã qua chỉnh sửa rất tiện lời, nàng tháo nón che đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp, tóc cũng ướt mất một nửa. Đệ đệ không thấy, nàng ngồi ở nhà không yên. Nhưng mà còn chưa tìm được… Tiết Tranh suy nghĩ một chút, tiếp tục đội nón lên, chuẩn bị đi ra ngoài.



*áo tơi: áo mưa làm bằng rơm rạ



Quản gia đứng một bên vội vàng tiến lên: “Tiểu thư, người xem xiêm y và tóc của người đều ướt hết rồi, người vẫn nên về phòng thay xiêm y đi thôi, nếu bị bệnh sẽ không tốt.” Thường ngày tuy dũng mãnh, nhưng đến cùng vẫn chỉ là thân thể cô nương a.



Tiết Tranh nhíu mày, sắc môi trắng bệch, ngữ khí kiên định nói: “không được, Vanh nhi nhát gan, khôngtìm được đường về nhà, nhất định sẽ sợ hãi.” Từ nhỏ nàng đã che chở đệ đệ của mình, bây giờ làm sao có thể trơ mắt để đệ đệ lưu lạc bên ngoài, mà chính bản thân chỉ biết trốn trong phòng không làm gì? Tiết Tranh muốn đi ra ngoài tìm một lần nữa, đã thấy một chiếc xe ngựa dừng lại một bên, một bóng người quen thuộc bước xuống.



Tiết Tranh sững sờ nhìn Thái tử, ngàn lần không nghĩ tới vào lúc này hắn lại sẽ xuất hiện ở đây…



Lòng nàng run lên, nhưng hôm nay quan trọng nhất vẫn chính là đệ đệ, nên nàng dứt khoát giả bộ không nhìn thấy.



“A Tranh.” Thái tử gọi một tiếng, thế nhưng bị mưa to át đi, âm thanh yếu ớt căn bản không thể nghe thấy. hắn sốt ruột, cũng không nhớ trời đang mưa to, vội vàng chạy thẳng về phía Tiết Tranh.



Trong tay Nguyên Mậu cầm ô giấy dầu, thấy Thái tử chạy đi, mặt hắn biến sắc, lập tức đuổi theo: “Thái tử điện hạ, người chạy chậm một chút a—— "



“A Tranh.” Thái tử đi tới, nhìn Tiết Tranh đội nón đeo áo tơi, trong lòng thật khẩn trương. Nhưng Tiết Tranh chỉ nhìn hắn như kẻ ngu đứng dầm mưa, nhíu mày, vội vàng kéo người đến dưới mái hiên, ngẩng đầu nói: “Ngươi tới làm cái gì? Muốn ăn đòn sao?”



Thái tử cười cười, đôi mắt rơi vào khuôn mặt Tiết Tranh, dường như cảm thấy nhìn cỡ mấy cũng khôngđủ, mặt dày mày dạn nói: “Ngươi có đánh ta, ta cũng không đi.”



Tiết Tranh không đếm xỉa đến hắn, xoay người rời đi. Thái tử kéo lấy cánh tay nàng, u oán nói: “Nàng không muốn để ý đến ta sao?”
Đan Quế hành lễ với Chu thị, trả lời: “Tô tiểu thư lúc này đang ở cùng với Nhị công tử, nô tỳ ở bên ngoài nghe ngóng, đại khái là cãi nhau ạ.”



Chu thị nghe xong vuốt cằm. Việc này trách ai? Yên ổn ở Vệ Quốc Công phủ mà sống, ăn được uống được, có người hầu hạ, còn chưa đủ, một mực muốn làm chuyện thiêu thân như vậy. Lục Tông đúng là tốt, sau này không tránh khỏi việc nữ nhân hướng về hắn, nhưng ở dưới mí mắt của nàng, lại trắng trợn táo bạo muốn đánh chủ ý lên con rể của nàng, nàng thực sự không nhịn được.



Muốn gạo nấu thành cơm? Được, nàng đồng ý. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.



Chu thị nghiêng đầu, nhìn Đan Quế đứng một bên, nói: “Oan ức ngươi.”



Đan Quế nói: “Đây là nô tỳ cam tâm tình nguyện, nô tỳ không cảm thấy oan ức.”



Chu thị biết Đan Quế trung thành với nàng tuyệt đối, cho nên mới lệnh nàng đi giám sát nhất cứ nhất động của Tô Lương Thần, nhưng đứa ngốc này, lại hi sinh thân thể của bản thân, lúc sau mới nói cho nàng biết.



Đan Quế quỳ xuống, nói: “Nô tỳ đều nghe theo phu nhân, muốn cả đời làm việc cho phu nhân.”



Chu thị nâng Đan Quế đứng dậy, nói: “Được rồi, ta hiểu ý của ngươi.”



Sáng sớm Khương Lệnh Uyển đi tìm mẫu thân mình, nhưng lại thấy Đan Quế theo mẫu thân đi ra khỏi viện. Nàng suy nghĩ một chút, đôi mắt sáng lên, nghi hoắc nhất thời liền có đáp án. Nàng bước nhanh vào, nhìn Chu thị đi ra, liền ngọt ngào kêu một tiếng: “Nương.”



Chu thị nhìn nữ nhi, cười cười, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt tươi tắn của nữ nhi, nói: “Sao hôm nay lại chạy qua đây?”



Khương Lệnh Uyển kéo cánh tay Chu thị, thân mật nói: “Nữ nhi cùng nương đi thỉnh an bà nội.”



Nếu là ngày thường, Chu thị tất nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng hôm nay lão tổ tông nhất định sẽ nhắc đến chuyện Tô Lương Thần, nàng không muốn chuyện dơ bẩn này đến lỗ tai nữ nhi, liền nói: “khôngcần. Cha con đang ở tiền thính, con qua xem Vinh Vương cùng Tông nhi đi.”



Nghe những lời này của mẫu thân, trong lòng Khương Lệnh Uyển mới chắc chắn.



Chỉ là—— nếu nương không muốn nàng biết chuyện kia, vậy nàng liền giả vờ không biết.



Khương Lệnh Uyển cười nói: “Được, nữ nhi đi xem Tông biểu ca.”



Chu thị giương mắt, nhìn bóng lưng nữ nhi, thấy nàng dáng dấp hoạt bát, không nhịn được thở dài mộthơi. Chuyện hôm qua, nàng còn có thể quản, ít bữa nữa nữ nhi gả đi, nàng muốn quản cũng khôngđược. Tất cả đều dựa vào bản thân con bé mà thôi.