Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 124 : Sa Mạc Bạch Sát

Ngày đăng: 23:29 19/02/21

Đại long mạch không hổ danh là đại long mạch. Dòng long khí bên dưới cuồn cuộn như đại hà, mãnh liệt như trường giang. Linh khí chứa đựng bên trong tinh khiết thập phần, khắp nơi kết tinh vô số mỏ linh thạch. Nơi này chính là một nơi chân quý, cực kỳ quan trọng của Minh Giới Đại Lục.
Hải ngược hướng dòng chảy không ngừng phi hành, tìm về phía thượng nguồn. Càng đi dòng long khí càng dữ dội. Âm thanh khí lưu cô đặc hơn cả nước gào thét bên tai. Nếu là người bình thường, chỉ cần ở đây một khắc thôi cũng đủ bị sức ép nghiền thành tro bụi. Chỉ có những quái thai nhục thân bán thánh như Hải mới có thể không sử dụng chân khí vẫn an an lành lành di chuyển trong này mà không gặp bất kỳ vấn đề gì.
Mỗi một đại long mạch trải dài trên một bề mặt rất rộng lớn, kéo dài hơn vạn dặm. Hải dù sử dụng tốc độ tối đa vẫn rất khó khăn để có thể đến được thượng nguồn. Không nói sức ép bên trong, chỉ cần đoạn đường cũng đủ để hắn chạy liên tục hai ngày mới đến nơi. Thời gian thì vẫn luôn liên tục trôi đi, đến giữa trưa ngày thứ ba hắn rốt cuộc cảm nhận đầu tiên khí tức của một phân thân. Tuy nhiên mặc dù cảm giác thì dường như ở kế bên nhưng lại không tìm thấy. Hơn nữa những phân thân khác cũng ở khoảng cách khá gần nhưng làm cách nào cũng chẳng tiếp cận được. Nơi đây dường như có một loại mê hoặc vô hình che mắt người bên trong.
Hải khẽ cau mày, bản thể cùng phân thân đồng loạt bay lên, rời khỏi mặt đất. Sau khi xuyên qua lớp địa chất, xuất hiện trước mắt hắn là một sa mạc khổng lồ. Khắp nơi ngoại trừ cát trắng chính là cát trắng, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu của sự sống. Trên trời nắng gắt, dưới chân là cát nóng. Nơi này không khác gì một tử địa, không có bất kì một thứ gì có thể giúp đỡ người ta hai sinh vật nào tồn tại. Hơn nữa, người đứng bên trong hoàn toàn bị một loại lực lượng thần bí che mắt, khiến họ khó có thể phân biệt phương hướng hau đường đi. Chỉ cần lạc vào đây e rằng chính là cửu tử nhất sinh.
Hải tìm kiếm rất lâu, tuy nhiên không có biện pháp nào phát hiện phân thân của mình đang ở đâu. Nếu không phải khí tức tương liên hắn còn cho rằng chúng đã bị tiêu diệt. Nơi này nào có điểm giống như một đệ nhất bảo địa phong thủy. Chẳng khác nào một tử địa quỷ quái nuốt chửng sinh linh bất kỳ nào dám đi vào.
Hết cách hắn phải tìm đường rời khỏi xa mạc kỳ lạ này. Tiếp tục ở lại cũng không có kết quả gì. Phải trở về tìm kiếm phương pháp giải quyết. Tuy nhiên đường về khó khăn hơn hắn tưởng. Nơi này gần như không thể cảm nhận được một tia phương hướng nào. Chẳng có đông tây nam bắc gì. Duy chỉ có dưới đất cát trắng, trên đỉnh là Mặt Trời tròn trịa là luôn luôn bám theo người ta. Chỉ cần sự oi bức ngột ngạt phát ra từ nơi đây cũng đủ làm người ta phát điên, tự mình kết liễu mạng sống để thoát khỏi dày vò rồi.
Cứ như thế, Hải phải chật vật hơn bảy tám canh giờ mới đem tất cả phân thân lẫn bản thể chạy ra ngoài. Thời điểm này chính là nữa đêm. Ánh trăng sáng vành vạnh treo trên bầu trời, cảnh vật bên ngoài thật yên bình, thoải mái. Không giống như cảm giác khó chịu tột cùng tồn tại bên trong sa mạc quỷ quái kia. Hải sau khi sáp nhập những phân thân của mình liền bắt đầu quay trở lại Quốc Sư Phủ.
.............
Mấy ngày sau hắn rốt cuộc cũng về đến nơi. Sau khi trở về hắn liền gọi mọi người họp mặt để hỏi chuyện. Bởi may mắn thời điểm này này mọi người đều tụ tập trong phủ nên rất nhanh ai nấy đều có mặt. Bạch Linh Nhi, Lãnh Sương, Tiểu Thanh, Vong Thiên, Hồng Ngư, Ỷ Nhược đều đến. Thậm chí Thiên Tước Tiên Tử Thiên Vy cũng ở đây do nàng vừa sắp xếp công việc để đi thăm hắn.
Bởi vì bọn họ đều là người thân thuộc của hắn nên khi nói chuyện hắn cũng không vòng vo mà trực tiếp nói ra chuyện của Triệu Hàn Tiên và vấn đề gặp phải trong sa mạc kỳ lạ kia.
• Dựa theo miêu tả của huynh thì sa mạc đó mười phần chính là sa mạc Bạch Sát nằm ở vùng Hợp Sơn - Trung Nguyên rồi.
Thiên Tước Tiên Tử vốn từ nhỏ đã được lựa chọn để dẫn dắt Phượng tộc, vốn kiến thức của nàng dĩ nhiên không hạn hẹp. Chỉ cần nghe sơ qua đã đoán được, liền nói.
• Sa mạc Bạch Sát...
Ngoại trừ nàng chỉ có Lãnh Sương là biết chút ít, còn những người còn lại chưa hề nghe tới cái địa danh này nên đồng thanh hỏi.
• Ân, đó là một trong thập đại hung địa. So với Tử Vong Đàm nguy hiểm hơn không chỉ một lần. Ta nghe nó nói rằng nơi đó không hề có sự sống, tất cả chỉ toàn là cát trắng. Hơn nữa bên trong còn tồn tại một loại lực lượng che mắt, người đi vào khó có thể xác định được phương hướng, dễ dàng bị lạc đường, gục ngã vì kiệt sức.
Thiên Tước Tiên Tử hướng mọi người giải thích.
• Nơi đó không giống Tử Vong Đàm, không hề có bất kỳ bảo vật hay thứ gì hữu ích. Hoàn toàn là một vùng trống rỗng. Ngoài ra còn có cả những mối nguy hiểm đáng sợ như Bạch Nhật Hung và Quỷ Dạ Hạt.
Lãnh Sương bởi vì sinh hoạt ở Tử Vong Đàm nên từng xem qua một ít điển tịch về thập đại hung địa, nhờ vậy nàng cũng nắm được một ít thông tin, liền thêm thắt vào.
• nơi đó có ngọn núi nào không....
Hải chợt chen ngang hỏi.
• Muội không có nghe nói nơi đó có ngọn núi nào. Hơn nữa chúng ta ở cách quá xa, lại chưa từng đến lần nào nên có những chuyện không rõ ràng. Chỉ biết một ít qua mấy lời ghi chép mà thôi.
Thiên Tước Tiên Tử lắc đầu đáp. Hải thấy vậy cũng không truy hỏi thêm, các nàng không phải vạn năng, không cái gì không biết.
• Bây giờ huynh dự định sẽ làm gì.
Bạch Linh Nhi nhìn hắn ôn hòa hỏi. Nàng trong lòng biết nam nhân này đang muốn gì, chỉ muốn biết kế hoạch của hắn như thế nào mà thôi.
• Ta muốn quay lại đó một lần nữa, hiện tại chỉ có tìm ra tổ long mới có thể tìm thấy manh mối khác.
Hải trầm mặc trả lời. Mục tiêu của hắn đã đặt toàn bộ vào tổ long, đây là đầu mối cũng là hi vọng duy nhất tìm được Phi Tiên Đỉnh trong truyền thuyết.
• Vậy muội sẽ đi cùng huynh.... Đường dài mệt mỏi cũng cần người chăm sóc mà...
Nghe vậy Bạch Linh Nhi liền mỉm cười dịu dàng, ôn tồn đáp.
• Ừm, tùy nàng...
Hải suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý.
• Linh Nhi tỷ đi thi thì ta cũng đi...
Thấy Bạch Linh Nhi được đi, Tiểu Thanh cũng nhanh nhảu đòi theo. Nàng lập tức chạy đến bấu lấy cánh tay của Hải mà vòi vĩnh.
• Ta nữa......
Hồng Ngư cũng không kém, nhảy đến nắm cánh tay kia của hắn, làm ra một bộ mặt vô cùng dễ thương.
Hắn hai bên, nhìn qua nhìn lại vẻ mặt khó xử. Lại nhìn đến mọi người, tuy ai cũng không nói nhưng vẻ mặt đều tỏ rõ muốn đi.
• Haiz... Được rồi, nếu vậy tất cả cùng chuẩn bị đi, hai ngày sau xuất phát.
Rốt cuộc hắn chỉ có thể thở dài một cách bất đắc dĩ. Chấp nhận để mọi người cùng mình đi đến sa mạc Bạch Sát. Bọn họ sau khi nghe xong liền mừng rỡ, vui vẻ chạy đi chuẩn bị hành trang.
........
Lần này đi không phải là dã ngoại. Một trong thập đại hung địa không phải chỗ bình thường. Bên trong ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm không thể lường trước vì vậy cần phải cẩn trọng trong khâu chuẩn bị. Cũng may nhiều người chú ý nhiều, hầu như những vật cần thiết đều được mang theo. Lúc mọi người còn đang lục tục sắp xếp, Hải đã đi đến Long Môn Thương Hội. Hắn muốn tìm xem một ít chi tiết có liên quan đến sa mạc Bạch Sát, nơi này giao thiệp rộng rãi, lượng thông tin nhận được sẽ không kém. Hắn ở đó trao đổi hai canh giờ mới quay về, khi ấy mọi sự đã đâu vào đấy, chỉ đợi xuất phát nữa là xong.
Đúng như dự tính, vào buổi sáng ngày thứ hai. Trước sân Quốc Sư Phủ, bọn họ tất cả tám người cùng ngự trên Cân Đẩu Vân của Hải phi hành theo hướng sa mạc Bạch Sát.
........
Mặc dù biết trước nguy hiểm đang chờ đợi phía trước, tuy nhiên mỗi người trong đoàn đều rất háo hức. Chỉ riêng Hải có vẻ không vui. Cũng phải thôi, trên người hắn gánh vác quá nhiều việc. Phải luôn tâm lo lắng cho an nguy mẫu tử Triệu Hàn Tiên, còn phải chiếu cố những người bên cạnh. Có quá nhiều nữ nhân, bằng hữu cũng là một điều mệt mỏi. Chỉ là hắn không hề than phiền cái gì, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc, ấm áp. Đời người mà có mấy khi được như vậy.
Cứ chìm trong những suy nghĩ miên man, hắn không ngừng điều khiển Cân Đẩu Vân cực nhanh bay đi, càng lúc càng xa Hoàng Thành.