Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 77 : Hắc Long 2

Ngày đăng: 02:22 27/06/20

•Khằng khặc.... Rốt cuộc cũng để ta tìm thấy hai tên nghiệt tử các ngươi...
Hắc long cười âm hiểm. Đôi mắt của nó trong mây đỏ như máu.
•Ngươi là ai...
Tiểu Thanh lập tức nghi hoặc hỏi.
•Ta là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi phải chết.
Hắc long lạnh lùng đáp lại. Không câu giờ liền lao tới.
•Tỷ tỷ cẩn thận.
Vọng Thiên kinh hãi hét lớn. Vội vàng ôm lấy Tiểu Thanh nhảy ra khỏi chỗ đứng.
... Uỳnh uỳnh....
Hắc long như vẫn thạch đâm xuống đại địa. Sân đá chấn động mạnh mẽ, bị nện hót sâu xuống một cái hố to.
•Khốn kiếp rốt cuộc ngươi là ai.
Vọng Thiên tức giận quát. Ánh mắt chòng chọc nhìn vào hắc long.
Chỉ nghe hắc long đáp lại bằng những tiếng thở phì phò. Nó hoàn toàn không muốn giải thích, chỉ muốn nhanh chóng đem tỷ đệ hai người giết chết.
Hắc long một lần nữa lao đến. Xung quanh nó có ma khí quanh quẩn khiến không khí dường như lạnh thêm một phần.
•Chết tiệt...
Vọng Thiên nóng nảy. Lập tức hóa hình, trở lại hình dáng Vọng Thiên Hống. Một cổ uy áp bá đạo buông xuống khiến hắc long cảm giác khó chịu.
•Chuyện gì thế này....
Hắc long giật mình bật thốt. Long nguyên trong người nó đang có dấu hiệu ngưng trệ, tu vi cũng giảm sút một phần. Đó là chuyện trước nay chưa từng có.
•Chết đi...
Vọng Thiên hô lớn. Bốn chiếc vó như đạp vào tử hỏa. Rầm rầm lao đến hắc long.
Hắc long tuy bị kinh ngạc nhưng không quá nao núng. Dù sao nó cũng là một kẻ từng trải qua gió tanh mưa máu. Tuy tu vi bản thân bị giảm cũng dư sức đánh bại Vọng Thiên.
Hai đại thú va chạm nhau ầm ầm. Hắc long khí thế hung mãnh, lại linh hoạt uyển chuyển. Vọng Thiên non nớt, thiếu kinh nghiệm, nhất thời bị áp chế chật vật chống đỡ.
•Vọng Thiên cẩn thận...
Tiểu Thanh lo lắng khôn xiết. Vội vàng bay lên, gia nhập cuộc chiến. Tay nàng huyễn hóa ra một thanh lục kiếm. Chân lại biến thành đuôi rắn, trông bộ dạng giống với Trúc Long trong truyền thuyết đến tám chính phần.
Hai tỷ đệ bọn họ hợp lực, nhất thời có thể chống đỡ một chút.
•Hừ !
Hắc long hừ lạnh. Nó không có tâm tư đùa giỡn với bọn họ. Nó rống to, đôi mắt huyết sắc phát sáng rực rỡ. Miệng nó há lớn, phun ra một cỗ ma khí ào ạt như đại phong, ập vào tỷ đệ Tiểu Thanh.
•Tỷ, cẩn thận....
Vọng Thiên hoảng hốt. Luồng ma khí kia làm nó kinh hồn bạt vía. Tuy nhiên bản tính nó ngoan cường, lại sợ Tiểu Thanh bị thương. Vì vậy nó liền bay đến phía trước, che ngang trước mặt Tiểu Thanh. Toàn thân tử hỏa bạo phát. Giữa đêm đen như ngọn đèn rực rỡ. Đôi mắt nó lấp lánh như sao trời. Cổ ngẩn cao, nguyên khí nội áp vào trong.
•Hống, hống, hống.....
Vọng Thiên rống lớn. Đem toàn bộ nguyên lực dồn vào tuyệt kỹ Nộ Thiên Hống. Âm thanh đánh ra hóa thành thực chất. Từng đợt, từng đợt sóng âm đánh vào luồng ma khí.
Tuy nhiên ma khí kia vô cùng mạnh mẽ. Sóng âm không đủ ngăn cản, chỉ có thể làm giảm uy lực mà thôi. Rất nhanh, ma khí liền đánh lên Vọng Thiên. Nó hét thảm, máu tươi từ trong miệng ứa ra như mưa. Bị ma khí đẩy lùi về sau, va vào Tiểu Thanh. Khiến cả hai rơi xuống đất.
Khói bụi mù mịt. Hai tỷ đệ chật vật nằm trong hố sâu. Vọng Thiên bị thương rất nặng, đã sớm ngất đi. Tiểu Thanh vẫn còn tỉnh, tuy hơi yếu ớt. Nàng đưa mắt nhìn hắc long trên không đầy oán hận. Bàn tay vô lực vẫn cố bấu víu lục kiếm.
•Chết đi...
Hắc long không hề có chút thương sót. Lập tức huyễn hóa ra một cái long trảo. Đoạn đánh mạnh về phía bọn họ.
Tiểu Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại. Một chút hi vọng sống sót cũng tan biến.
Ầm.....
Long trảo ầm ầm nện xuống. Bụi đá bị cuốn lên cuồn cuộn như bạo phong.
Hắc long chằm chằm nhìn. Lòng nó đinh ninh một điều hai tỷ đệ kia không có khả năng sống sót. Chỉ là..... Lúc khói bụi tan đi, nơi đó lại xuất hiện thêm một người.
•Cái gì.
Hắc long kinh ngạc thốt lên. Nó không thể tin được dưới một kích toàn lực của nó lại có người chống nổi.
•Thiên Hải ca....
Tiểu Thanh yếu ớt kêu lên.
•Xin lỗi muội, ta đến trễ.
Hải quay lại khó xử nói với nàng. Hắn bởi vì mải mê với Triệu Hàn Tiên nên bây giờ mới phát giác.
•Không, vẫn còn kịp.
Tiểu Thanh khe khẽ lắc đầu. Giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn.
•Ngươi là ai...
Hắc long nghi hoặc hỏi.
•Là ông nội ngươi, dám đến chỗ ta đả thương người. Coi ta là phân bò chắc...
Hải đang tức giận, vừa nghe hắc long hỏi liền quay sang hung dữ quát lên.
•Hừ, cho dù ngươi là ai cũng không thể ngăn cản ta...
Hắc long hừ lạnh. Không có để Hải vào mắt. Đoạn đánh tới.
•Hôm nay không rút gân rồng lão tử liền theo họ của ngươi.
Hải cũng không chần chờ phá không bay lên.
•Chết đi...
Hắc long một lần nữa phun ra một luồng ma khí.
•Hừ ! Trò vặt vãnh này cũng dám khoe khoang.
Hải không hề để vào mắt, vung tay như phủi khói. Đánh ma khí tán loạn. Đoạn vỗ tới một cái. Đem hắc long đập rơi xuống đất, đánh sập một cái trạch viện. Khói bụi gạch gỗ bay toán loạn.
Hắc long bị đánh hoảng hồn, biết mình đụng phải cao thủ nên vội vàng bỏ chạy.
•Muốn chạy, mơ đi.
Hải khinh thường nói, bàn tay phá không chộp tới. Hắc long vốn đã chạy xa lại bị hắn kéo ngược trở lại. Giống như con trùng nhỏ vùng vẫy, giãy giụa.
Phốc....
Hải không do dự đem gân sống lưng của hắc long rút ra ngoài. Hắc long đau đớn hét lên một tiếng thê lương. Sau đó nằm oặt dưới đất không thể nhúc nhích.
•Nói, tại sao ngươi muốn giết bọn họ...
Hải đạp lên đầu hắc long cao giọng quát.
•Muốn chém muốn giết tùy ngươi. Đừng hỏi nhiều vô ích.
Hắc long bị hạ gục vẫn cứng miệng.
•Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Hải hừ lạnh. Đoạn vung tay dụng pháp lực đánh vào đầu Hắc long.
•Aaaaaaa....
Hắc long hét lớn, giống như đang nhận lấy cực độ thống khổ. Hải đang sử dụng sưu hồn thuật. Bởi vì đây là thuật pháp rất tàn nhẫn nên hắn trước nay không có sử dụng tới.
•Có chuyện như vậy...
Hồi lâu Hải chợt kinh ngạc thốt lên. Đọc qua ký ức của hắc long hắn lại biết được quá khứ của Tiểu Thanh.