Ngôi Sao May Mắn Của Ta

Chương 1 : Tiết tử

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Lão sư trên bục giảng thu hồi sách giáo khoa, chậm chậm nói: “Tiết học này kết thúc tại đây, tiết sau mọi người phải hảo hảo ôn tập, tan học…”



“Cảm ơn Tạ lão sư.” Các học sinh đứng lên, thu thập đồ dùng học tập.



Lão sư chân trước vừa mới ra khỏi phòng học, một đạo thân ảnh liền vội vàng từ sau lưng xông ra ngoài. Lư Hiểu Văn còn ngồi tại vị trí hướng người vừa chạy ra phía trước nói:



“Quảng Vĩ Đông! Chớ đi! Hôm nay là cậu trực nhật a!”



Quảng Vĩ Đông lấy tốc độ trăm mét chạy, âm thanh của y từ xa truyền tới: “Tôi đổi cho người khác rồi …”



“Với ai a?” Lư Hiểu Văn căng cổ họng.



“Đổi cho tôi rồi.” Phía sau nam sinh hắn đứng lên.



“Y tại sao lại đổi với cậu?” Lư Hiểu Văn thần tình nghi hoặc.



“Y nói phải vội vàng về nhà xem TV, hình như gọi là máy máy gì đó…”



“『 Người máy chiến sĩ 』đúng không?” Lư Hiểu Văn cùng Quảng Vĩ Đông là bạn thanh mai trúc mã, đối với sở thích của y có thể nói là rõ ràng nhất.



“Hình như vậy.”



“Thật sự là thua y luôn, đã lên trung học, còn thích xem phim hoạt hoạ.” Lư Hiểu Văn lắc đầu, mấy cô nữ sinh bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, đều bày ra một bộ dáng si mê.



“Oa… Không thể tưởng tượng được Vĩ Đông bộ dạng suất như vậy, có sở thích đáng yêu như vậy.”



Đúng vậy a, thật đáng yêu nga!”



Lư Hiểu Văn liền một phát đả kích: “Chờ vài năm nữa, y lên đại học, đi công tác vẫn thích xem, các ngươi sẽ không cảm thấy y đáng yêu nữa.”



“Không thể nào…”



“Dù thích phim hoạt hoạ như thế nào, sau khi đi công tác cũng sẽ thay đổi a?” Mấy nữ sinh tỏ vẻ nghi ngờ.



“Không tin liền chờ xem.” Lư Hiểu Văn tự tin cười nói.



Trên cầu thang trường học, Quảng Vĩ Đông hai bước, một bước, bay nhanh xuống thang lầu.
Nhóm người hầu ngoan ngoãn mà nhường đường cho Quảng Vĩ Đông.



“Cảm ơn.” Quảng Vĩ Đông ôm quyền, nhanh như chớp chạy ra đại môn trường học. Giờ phút này, đầu óc y đều là muốn chạy về nhà xem phim hoạt hoạ, một chút cũng không nghĩ tới ngày mai sẽ nhận trừng phạt gì…



Hôm sau Quảng Vĩ Đông lưng đeo túi sách, thần thanh khí sảng mà đi ra khỏi nhà, y vừa mới bước ra cửa cầu thang, đã bị một trận trước mắt dọa sợ.



Ba chiếc xe cao cấp màu đen xa xỉ, đứng vài tên nam sinh tuấn mỹ, đầu lĩnh đúng là nhóm”Mỹ nữ” ngày hôm qua Quảng Vĩ Đông đụng vào.



Quảng Vĩ Đông biết phiền toái sắp ập xuống mình, không thể tưởng tượng được đối phương không đợi y tới trường học, trực tiếp đến cửa nhà đón người. Bất quá, thời điểm Quảng Vĩ Đông nhìn đến đồng phục nam sinh”Mỹ nữ” mặc trên người giống mình, trong óc liền nổ một cái.



“Quảng Vĩ Đông, còn nhớ rõ cậu ngày hôm qua nói cái gì không?” Tiếng nói tiểu mỹ nhân khàn khàn đem Quảng Vĩ Đông đang dại ra tỉnh lại.



“Ách… Vâng…” Người kia cư nhiên là nam?



“Tốt lắm, tôi hiện tại tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cậu chính là nô lệ thứ 26 của ta.” Lý Dục Phong hất cằm tuyên bố.



“Gì?” Quảng Vĩ Đông giương miệng.



“Tôi đã kêu hiệu trưởng đem cậu đến khối của tôi rồi, từ nay về sau, cậu sẽ ở bên cạnh tôi, tùy thời chấp hành mệnh lệnh của tôi, không được có ý kiến khác.”



“Gì?” Âm thanh Quảng Vĩ Đông đề cao tám bậc.



“Lấy túi sách.” Lý Dục Phong trực tiếp đem túi sách ném qua.



Quảng Vĩ Đông ngây ngốc mà tiếp nhận, nhưng vẫn không kịp phản ứng: “Cái kia… Xin hỏi cậu đang nói cái gì…”



“Lên xe.” Lý Dục Phong đi đến cửa xe, một nam sinh lập tức mở cửa cho hắn.



“Cậu chờ một chút a… Nô lệ thứ 26 là có ý gì??” Quảng Vĩ Đông hỏi, hai gã nam sinh bỗng dưng vọt đến phía sau y, một tả một hữu mà bắt lấy y.



“Cậu… Cậu hiện tại rốt cuộc muốn tôi làm gì a??”



“Yên tâm, cậu rất nhanh sẽ biết.” Lý Dục Phong lần đầu ở trước mặt y tươi cười, bất quá, hào quang tà ác trong mắt của hắn lóe ra, làm cho trên người Quảng Vĩ Đông nổi lên từng trận hàn ý.



Y rốt cục phát hiện, mình thật sự rất xui xẻo…