Ngồi Yên, Tôi Tự

Chương 11 :

Ngày đăng: 05:34 19/04/20


Ngủ một cái thẳng đến tận hôm sau, Chung Tông gọi cậu dậy.



Yên Lộ cứ giùng giằng trên giường mãi, chăn tuột xuống khỏi mông. Mới sáng sớm đã lộ chim cũng không thấy lạnh. Gọi thế nào cũng không tỉnh. Chung Tông không gọi nữa, đi rửa tay. Bàn tay nhúng nước lạnh sờ thẳng vào con chim nhỏ.



Yên Lộ giật bắn cả người, chim nhỏ bị đông cứng rồi…



Sau đó, lửa giận bốc ngút trời, cậu định nhảy dựng lên đánh người thì kết quả lại bị hôn một cái. Yên Lộ bị đè xuống giường, mắt cũng không dám nhắm lại.



Chung Tông hôn đủ rồi mới cắn cắn môi dưới của cậu, ánh mắt ái muội, nói: “Nụ hôn chào buổi sáng.”



Yên Lộ đờ ra, quên luôn lửa giận. Thủ đoạn này, cao quá má ôi!



Cậu nhếch nhếch khóe môi, “Miệ, tôi còn chưa đánh răng.”



Chung Tông thả cậu ra, “Không sao, Yên Yên mau chuẩn bị đi, tôi đưa cậu đi phỏng vấn.”



Yên Lộ muốn tìm việc, chung quy trông cũng phải tử tế một chút. Sau khi đánh răng rửa mặt, cậu thay một chiếc quần đen, thân trên vẫn để trần, đứng trước ba lô mà thấy khó khăn.



Chung Tông đổ cốc cháo mua ngoài vào bát xong, lấy trong tủ quần áo một cái sơ mi trắng của mình, mặc luôn cho cậu.



Yên Lộ nhướng mày nhìn nhìn chiếc áo, mặc dù hơi to nhưng sơ vin vào thì cũng được. Sơ vin xong, thêm chiếc quần càng tôn lên đường cong mông eo của cậu.



Eo nhỏ, mông cong, đập ngay vào mắt.



Chung Tông im lặng, mặc kệ Yên Lộ kêu ca, lột luôn áo sơ mi ra.



Yên Lộ tưởng rằng hắn lại phát tình, nhảy dựng lên. Không ngờ Chung Tông lại thô bạo nhét chiếc sơ mi trắng về tủ, lấy ra một bộ đồ nỉ thể thao cho cậu, còn dặn dò: “Đừng tự tiện sơ vin.”



Yên Lộ bất đắc dĩ, “Quá xuề xòa đi.”



“Cũng có phải công ty gì đâu, cậu ở đó làm việc vặt mà thôi.”



Yên Lộ chỉ biết trợn mắt mặc bộ đồ nỉ vào.



Chung Tông nhìn bộ quần áo thùng thình đã bao kín Yên Lộ, thỏa mãn gật đầu.



Hắn đạp xe đưa cậu tới chỗ làm.
Yên Lộ căng cứng cơ thể, mím chặt môi. Đôi mi cụp xuống run run, cũng không biết tâm tình lúc này là như thế nào.



Chung Tông dặn dò thêm vài câu rồi cưỡi ngựa sắt rời đi.



Trần Khanh bước ra, gọi Yên Lộ hoàn hồn. Sau đó anh mang cậu vào tiệm bánh, đưa cho Yên Lộ một chiếc cupcake, “Nếm thử xem, loại mới tôi vừa làm ra đấy.”



Yên Lộ miễn cưỡng cười cười, không tập trung cắn từng miếng nhỏ chiếc bánh, cũng không biết hương vị trong miệng ra sao.



Trần Khanh bò trên quầy, tay chống cằm nhìn Yên Lộ, quan sát cậu, “Xem ra Chung Tông rất thích cậu.”



“Hả?” Yên Lộ hoang mang đưa mắt nhìn anh, không hiểu lắm.



Trần Khanh đột nhiên bật cười, “Cậu không biết đúng không, tôi thế mà lại là học trưởng của Chung Tông đấy.”



“Em biết…”



“Ồ, chúng tôi cũng từng cặp với nhau, cậu biết không?”



“…” Yên Lộ không lên tiếng, điều này cậu sớm đoán ra được rồi.



Dù là khí chất hay ngoại hình của Trần Khanh, đều thuộc gu của Chung Tông.



Trần Khanh nhìn bộ dạng cậu, lại cười, “Đừng quá để ý thế, tôi với Chung Tông không như cậu nghĩ đâu. Lúc ấy tôi học đại học, gặp Chung Tông ở quán bar. Cậu ta tuổi nhỏ nhưng sức hấp dẫn thì không nhỏ chút nào. Tôi được người nhờ vả mới cặp với nó.”



“A?”



Thấy vẻ mặt mờ mịt của Yên Lộ, Trần Khanh không nhịn được thở dài, “Xem ra cậu còn chưa biết mình đến đây làm gì. Chung Tông gọi cậu tới để cậu giúp tôi đề phòng anh trai nó.”



“Hả?” Yên Lộ càng mờ mịt.



Trần Khanh dựa vào tủ, ngón tay mân môi dưới, cười giảo hoạt, “Anh họ nó ấy, Chung Viễn, cái củ cải hoa tâm ấy.”



Tin tức quá lớn rồi, Yên Lộ nhất thời không kịp phản ứng. Người này là ex- của Chung Tông? Cũng là đối tượng mà Chung Viễn lẵng nhẵng theo đuổi? Lại còn là một omega chưa bị đánh dấu?



Cả người nhờ vả nữa? Ai nhờ?