Ngồi Yên, Tôi Tự
Chương 15 :
Ngày đăng: 05:34 19/04/20
Yên Lộ tự nhiên phơi bày thân thể, vết thương trên tay không hề ảnh hưởng đến tâm tình cậu. Ngửi thấy mùi thơm từ bếp, cậu bèn đi vào xin thịt ăn. Ai ngờ tên thối Chung Tông vừa nhìn thấy cậu đã mắng: “Ai cho cậu ăn mặc thế này!”
Lúc ấy Yên Lộ còn vừa thò tay nhón một miếng chân giò trong bát, nước canh chảy từ đầu ngón tay xuống, cậu đang liếm liếm, mắt ngước lên hoang mang nhìn hắn, “Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao.”
Chung Tông không đáp, lại quay về nồi canh.
Yên Lộ lấy làm lạ, sán tới nhìn nhìn cái nồi, mùi hương nức mũi, cậu vừa nhai miếng thịt trong miệng vừa nhìn cái nồi, bất giác muốn ăn thấy đáy nồi luôn.
Đang mút mút ngón tay, phát hiện Chung Tông lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Yên Lộ ngại ngùng nhả tay ra, trợn mắt với hắn, “Làm sao, chẳng lẽ còn muốn quản cả tướng ăn của ông?”
Chung Tông cười cười, tay trái cầm muôi, tay phải đột nhiên ôm eo cậu kéo lại.
Yên Lộ nín thở, khóe miệng bị liếm một cái, rồi ngây ngốc được Chung Tông thả ra, nhìn hắn hài lòng gật gù, “Mùi vị không tệ.”
Không biết là mùi vị nào. Là mùi vị của cậu hay mùi vị của chân giò.
Có điều so sánh bản thân với chân giò… Cậu có vẻ hơi kém giá…
Yên Lộ liếm liếm khóe môi, đi tới tủ lạnh muốn lấy kem que ăn. Tối nay cậu đặc biệt mua kem ở siêu thị, thèm ăn một cái.
Ai ngờ vừa mở cửa tủ lạnh, tên khốn Chung Tông lại đóng ngay vào. Yên Lộ muốn lập tức cho hắn một củi chỏ, nhưng Chung Tông lại chọt ngay một cái vào phần eo nhột của cậu.
Yên Lộ vừa giãy giụa vừa cười, bất giác áo tụt đến vai, lộ cả nửa ngực. Cậu chửi loạn lên, đang mắng hăng thì Chung Tông dừng tay. Hắn kéo áo lại tử tế cho cậu rồi đẩy ra khỏi bếp. Còn tiện tay đóng luôn cửa bếp chứ.
Một mình đứng đần mặt bên ngoài, Yên Lộ vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
*
Yên Lộ nghĩ lại buổi sáng Chung Tông nói muốn đến đón mình, không ngờ hắn lại đến thật. Ngay sau đó, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, cậu cúi đầu xem. Là Chung Tông.
Hắn gửi tới một biểu tượng nụ hôn, Yên Lộ ngẩng lên, phát hiện Chung Tông đang cười nhìn mình, tay giơ lên vẫy vẫy với cậu rồi còn đưa điện thoại lên môi hôn một cái.
Yên Lộ lập tức tránh né ánh mắt hắn, hơi mất tự nhiên mà nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, bực bội lườm lại. Nhưng chỗ ngồi kia đã không còn ai, Yên Lộ hoang mang nhìn xung quanh. Eo đột nhiên được ôm chặt, Chung Tông ghé sát vào vành tai cậu, thơm nhẹ, “Nhìn cái gì đấy?”
“Đệt! Hết cả hồn! Cậu qua từ lúc nào?”
“Từ lúc cậu ngượng ngùng ấy.”
“Ọe, ông đây không biết ngượng là gì nhé!”
“Yên Yên…”
“Cái… cái gì?”
Yên Lộ có chút bối rối, vì Chung Tông cứ cọ cọ vào gáy cậu, làm cậu chẳng dám động đậy, cũng không biết bộ dạng bản thân bây giờ hơi buồn cười, lại hơi đáng thương. Chung Tông bèn đứng thẳng lên tử tế, dắt lấy tay cậu, “Không có gì, tôi tới đón cậu về thôi.”
Yên Lộ cư nự quay đầu lại, “Gì chứ, thật đến đón hả.”
Bàn tay bị nắm chặt hơn, cậu nhìn cái gáy của hắn, không thể ngừng được nhịp đập trong tim.
Từ trước tới nay chưa từng có ai đợi cậu về nhà, cũng chưa từng có ai đón cậu về nhà…
Có lúc, rơi vào lưới tình cũng không phải không có lý do, chỉ là vừa vặn ai đó đưa cho bạn thứ mà bạn hằng mong muốn, khiến bạn không thể phản kháng.