Ngồi Yên, Tôi Tự
Chương 2 :
Ngày đăng: 05:33 19/04/20
Khi một omega sắp phát tình, liều mạng kiềm nén tin tức tố, có một alpha đang đứng ngoài cửa chờ bước vào, có hai lựa chọn. Một, vừa hay là người yêu, lôi ảnh vào rồi ấy ấy ấy một trận long trời lở đất. Hai, chết cũng phải khóa chặt cửa, đề phòng sói xám, không được để ai vào nhà.
Với Yên Lộ mà nói, lựa chọn nào cũng ngu.
Cậu không kiềm được mở loa ngoài, thanh thanh giọng nói có chút khàn đi, hỏi: “Cậu tới làm gì?”
“Chú Yên bảo tôi tới.”
“OK, cậu đã tới, giờ có thể phắn.”
“Chú Yên nói nếu cậu không để tôi vào sẽ cắt sinh hoạt phí.”
“Má nó!” Bô già dùng chiêu này không chán hả?
Yên Lộ tức giận đập một cái tắt loa, quơ lọ nước hoa beta tìm thấy trong tủ giày xịt lên khắp người.
Chung Tông vừa bước vào, lập tức bị cái mùi này xông cho hắt hơi một cái. Trong tay hắn là một túi đồ, tiện tay dúi vào ngực Yên Lộ, còn tiện thể xoa đầu cậu nữa.
Yên Lộ thật sự rất ghét Chung Tông, nguyên nhân một phần cũng là vì cha cậu đặc biệt yêu quý hắn.
Gương mặt Chung Tông rất thích hợp để ăn bám phụ nữ, đẹp đến độ Yên Lộ thường âm thầm chế nhạo hắn. Nhưng hắn cao hơn mét chín lận, Yên Lộ tuy rằng không kém mấy nhưng sự thật vẫn là thấp hơn một đoạn.
Cậu quăng túi đồ sang một bên, chắn trước mặt cái tên không mời mà tới này, khoanh tay trước ngực, “Đồ tôi đã nhận rồi, cậu có thể đi đi.”
Chung Tông vừa cởi giày vừa ngẩng lên, sắc mặt tỏ vẻ không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút lạnh lùng: “Tránh ra.”
Yên Lộ cứng cả lưng, từ trước tới nay luôn bị hắn giáo huấn thê thảm, khiến cậu vô thức phục tùng mệnh lệnh của Chung Tông. Cậu tâm không cam tình không nguyện mà tránh sang hai bước. Chung Tông cười cười, đôi con ngươi đạm sắc như nước sâu, long lanh quyến rũ.
Yên Lộ nghiến răng nghiến lợi, “Cậu cố ý, mang theo một đám con gái chặn đường tôi.”
Chung Tông cười, ngón cái miết miết môi dưới của Yên Lộ, giọng nói không che giấu vui vẻ: “Sao lại nói là tôi chặn đường cậu, tôi chẳng qua là không ra tay giúp cậu thôi, Yên Yên, lúc cậu bị đánh tôi cũng thấy thương lắm.”
“Ha, thương? Mẹ kiếp, tôi đây vinh hạnh gớm, cậu vẫn còn trái tim cơ à? Nó sớm thối đen rồi ấy!”
“Ừ, hút loại thuốc lá[1] second-hand tôi đây cam tâm tình nguyện, có điều Yên Yên…”
[1] Họ “Yên” cùng phát âm với từ “thuốc lá”, đều là “yān”.
Chưa dứt lời, Chung Tông lùi ra sau vài bước, nhanh chóng vọt lên lầu.
Yên Lộ trợn mắt há mỏ nhìn hắn trong chớp mắt biến mất trước mặt mình, chạy thẳng lên lầu. Lúc này, giọng Chung Tông đã vang từ trên xuống: “Hút nhiều sẽ liệt dương đó nha!”
Yên Lộ đơ ra một lúc mới điên tiết đáp: “Con mẹ nó!”
Sao cậu lại ngu thế cớ chứ, đã biết cái đức hạnh của Chung Tông rồi còn cố, càng ngăn hắn càng muốn làm. Nhưng hết cách rồi, Yên Lộ đành chạy theo lên lầu đã thấy cửa phòng ngủ của mình mở toang, Chung Tông ngồi trên giường cầm áo cậu. Nháy mắt, Yên Lộ dừng bước, cứng đờ người, chợt muốn lủi đi.
Nhưng Chung Tông cười như không cười cầm cái áo của cậu, bước tới, “Quả nhiên là vậy, Yên Yên, cậu làm tình với omega? Còn để người ta mặc áo mình?”
Lúc nói những lời này, âm điệu của hắn có chút lạnh lẽo.
Yên Lộ miễn cưỡng giật giật khóe miệng, ưm… Nói thế nào nhỉ, hiểu lầm này, so với chuyện hắn cho rằng cậu là omega thì tốt hơn đi…
Nhưng nhìn sắc mặt u ám của Chung Tông, cậu không khỏi chảy mồ hôi lạnh ướt lưng. Vẫn cảm thấy… chuyện gì đó không thích hợp.