Ngồi Yên, Tôi Tự
Chương 30 :
Ngày đăng: 05:34 19/04/20
Yên Lộ chân trần nhảy xuống giường khóa cửa, định bụng lấy ảnh Chung Tông ra “quay tay” thì màn hình điện thoại lóe lên nhắc nhở có cuộc gọi đến.
Yên Lộ nhìn người gọi, thật là muốn gì được nấy mà. Cậu bắt máy, có chút biếng nhác nói: “Gì vậy?”
“Sao cái giọng lại thế kia?”
“Cậu nói xem?”
“Tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi hả.”
“Đâu có, cậu kêu vài tiếng lên đi để chuyện tốt của tôi kết thúc mau chút.”
“Đừng lắm mồm nữa, nhìn dưới lầu.”
Yên Lộ dự cảm là có chuyện, quăng điện thoại, nhoài ra cửa sổ nhìn. Quả nhiên Chung Tông đang đứng bên kia đường, thấy cái đầu của cậu thò ra liền vẫy vẫy tay.
Yên Lộ còn quản trước sau cố kỵ cái gì, lập tức đạp lên giày, bịch bịch bịch chạy xuống lầu, xông thẳng ra khỏi cửa, chạy đến trước mặt Chung Tông. Cánh tay giơ lên, kéo Chung Tông cao hơn mình ôm vào ngực, xoa xoa đầu hắn: “Phắc, nhớ chết cha rồi!”
“Không phải tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu sao?” Chung Tông phối hợp khom lưng, tay đỡ lấy eo Yên Lộ, cười cười mặc cho cậu giày vò mái tóc, khiến nó rối tung.
“Cậu chính là chuyện tốt bự nhất của tôi.” Ngữ điệu thấp xuống, Yên Lộ vừa ngượng nghịu vừa buông người ra, giả bộ ghét bỏ nói: “Không phải bảo đừng qua à.”
Chung Tông vẫn ôm lấy eo cậu, “Ừ thì cậu không cho tôi vào tìm, tôi đành tới bắt cóc cậu vậy.”
“Hả?”
“Tới nhà tôi đi.”
“Bây giờ?”
Chung Tông nhìn Yên Lộ, tỏ vẻ đáng thương nói: “Tôi mới bị ông nội lấy ba toong đánh một trận này, cậu không an ủi tôi à, không muốn nhìn vết thương của tôi sao.”
“Cái gì? Bị thương là sao? Ông nội sao lại đánh cậu?”
“Tôi nói với ông là lừa được cháu dâu cho ông.”
“A?”
“Ha ha, thế à, Yên Yên đỏ mặt.”
“Bị cậu chọc giận.”
“Thế hả?”
Chung Tông nói rồi ôm lấy mông cậu ngồi dậy, chóp mũi đụng chóp mũi Yên Lộ, nhẹ nhàng cọ cọ. Hắn thấp giọng cười cười, như là làm nũng, “Thật thương tâm, tôi phải nghĩ lâu lắm ấy, phần quà này.”
“Hình xăm tình nhân?”
“Không phải.”
“Biển thông báo?”
“Không phải.”
“Vậy là gì?”
“Là thích cậu.”
Yên Lộ như đang mơ, hạnh phúc đến quá nhanh, khiến cậu tiếp thu hơi chậm. Đợi đến khi hồi thần, cậu đã đẩy ngã Chung Tông, tay cũng kích động vô cùng lột quần người ta xuống.
Chung Tông ngược lại không giãy giụa, mặc kệ cho cậu nắm quyền chủ động.
Yên Lộ nhìn bộ dạng thong dong tự tại của hắn mà cắn răng cắn lợi gặm gặm vành tai Chung Tông, “Nếu không phải tôi là omega thì cậu đã sớm bị ngủ với tôi rồi!”
“Tôi đã ngủ với cậu rồi nha.”
“Ý tôi là từ trong ra ngoài!”
Chung Tông ôm lấy eo cậu, lật mình một cái, mạnh mẽ đè người dưới thân, tách mở đôi chân Yên Lộ, “Đánh dấu xong cậu từ trong ra ngoài đều là của tôi.”
Dứt lời hắn dừng lại chốc lát mới do dự nói tiếp: “Nhưng Yên Lộ, cậu thật sự không hối hận chứ?”
Yên Lộ nhìn thẳng vào hắn, nhiệt tình mà mãnh liệt đáp: “Nói nhảm nhiều vậy! Mau lên!”