Ngồi Yên, Tôi Tự

Chương 7 :

Ngày đăng: 05:33 19/04/20


Tiếng loa thông báo cùng giọng nữ dễ nghe vang lên, đến trạm cần xuống rồi. Yên Lộ thoát khỏi hồi ức, lập tức bị Chung Tông kéo đi.



Tay bị nắm rất chặt, cảm giác lạ lùng một lần nữa quay lại. Đêm trước mới vừa lăn lộn cùng giường, Chung Tông có nói một câu đầy mê hoặc, rằng hay là hai ta cứ vậy bên nhau đi.



Cậu hừ lạnh một tiếng, cắn chặt răng không đáp.



Làm pháo hữu[1] thì thôi, ai muốn dính dáng đến cái con bướm đực chui vào vạn khóm hoa như hắn.



[1] pháo hữu: chỉ bạn tình.



Nhưng cuối cùng, cái đứa ngốc nghếch cậu đây lại để câu nói ấy vào lòng.



Xuyên qua con phố ăn uống huyên náo, dọc đường không biết bao người chào hỏi với Chung Tông.



Hắn híp mắt cười kéo cậu đến một quầy sao thủ, chọn cho cậu một phần hải sản đặc biệt cay, còn ôm eo Yên Lộ nói với ông chủ cho thêm mấy viên sao thủ, người này thích ăn.



Yên Lộ lặng lẽ trợn mắt. Chủ quán dừng ánh mắt trên người cậu một lúc rồi ha ha cười lớn, “Không tệ! Không tệ!”



Không tệ cái quần què, chủ quán, bác tưởng cháu không phát hiện ra bác đang cười rất gượng hả?



Chung Tông vừa chọn hoành thánh[2] xong Yên Lộ đã gân cổ lên thét: “Cháu muốn ăn mì trộn, không ăn sao thủ.”



[2] hoành thánh: từ gốc là “hồn đồn – 混沌”, phiên âm là “hùndùn”, trong quá trình du nhập vào Việt Nam thì nó bị đọc chệch thành “hoành thánh”. Hoành thánh, sao thủ (抄手) và vằn thắn (云吞) về cơ bản đều chỉ một loại món ăn, nhưng nguyên liệu, cách gói thì khác nhau một chút do vùng miền. Hoành thánh là cách gọi của người phía bắc Trung Quốc, sao thủ là cách gọi của người vùng tây nam, còn vằn thắn là cách gọi của người Quảng Đông.



Chung Tông hơi kinh ngạc nhìn cậu, cũng không nói gì, gọi thêm một phần mì trộn, một tay cầm hai phần thức ăn, một tay dắt Yên Lộ về nhà.



*
Yên Lộ cũng không xoắn xuýt lâu la, thản nhiên quấn khăn tắm quanh thân dưới, thoải mái bước ra.



Chung Tông ăn xong sao thủ từ lâu, quả thật không chừa lại một cái cho cậu. Hắn ngồi trên tấm thảm phòng khách, chân co chân duỗi xem ti vi. Bờ vai cường tráng giãn ra, nước vẫn còn vài giọt chảy xuống. Mái tóc còn ướt bết ở gáy, giọt nước chảy từ cổ xuống, qua xương quai xanh, chảy thẳng xuống đầu ngực…



Yên Lộ đứng đần ở đó, miệng lưỡi khô khốc.



Mặc dù lúc Chung Tông lên đỉnh cũng quyến rũ lắm, nhưng cái cảnh hắn toàn thân ẩm ướt, lơ đãng mê hoặc này thật sự cũng khiến người ta chịu không nổi.



Trên ti vi vẫn đang chiếu bộ phim truyền hình “khẩu thị tâm phi”, nữ diễn viên trong phim đang hét khàn cả giọng: “Anh còn không thừa nhận anh thích cô ta! Nhìn ánh mắt anh đi! Ánh mắt anh đã bán đứng anh rồi!”



Yên Lộ rùng mình, tức khắc hồi thần. Vừa rồi như có một cái tát vang dội táng vào mặt cậu. Xoa xoa gương mặt đang nóng lên, cậu ngẩng đầu. Chung Tông nhìn cậu cười ý vị: “Cuống cà kê lên chạy, quần lót còn không mang.”



Yên Lộ xì một tiếng, quay đi muốn vào phòng tìm cái ba lô của mình. Có điều trừ chỗ phòng khách được trải thảm, chỗ khác trong nhà toàn là gạch men bóng loáng. Tựa như đang kháng nghị chuyện hai đứa dỏ hết nước lên nhà, sàn trơn đến đứng không vững. Yên Lộ trượt chân một cái, loạng choạng rồi dùng tư thế tự nhận là cool ngầu mà ổn định được cơ thể.



Sau đó, cái khắn quấn hông “soạt” rớt xuống.



Tất cả y hệt như phim truyền hình vậy đó, đui mù mắt chó.



Chung Tông phía sau phá lên cười, gần như nằm bò trên thảm.



Yên Lộ thẹn quá thành giận, quay đầu lại mắng: “Cười cái lông! Mi còn chưa nhìn thấy ông đây cởi truồng chắc!”



Nguẩy mông lắc trứng đi tới chỗ để ba lô, cậu lấy cái quần lót tứ giác mặc vào.



Thật vất vả mới nhặt lại được mặt mũi đánh rơi, Yên Lộ xị mặt ngồi xuống cánh Chung Tông, không cảm xúc giật lại điều khiển ti vi, đổi kênh, thoát khỏi bộ phim “Anh yêu người đó anh yêu người đó anh yêu người đó”. Đá đá Chung Tông vẫn còn cười, cậu bực bội, “Cười cái rắm! Massage cho ông, eo đau lưng mỏi, tính sướng xong rồi bỏ hả!”