[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 1 :

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Tiếng cô người hầu chạy vào cấp báo.



- Thưa lão phu nhân, nhị thiếu gia về rồi ạ.



Bà Lam khẩn trương nằm xuống giường, còn không quên búng vài giọt nước lên mặt tạo thành mồ hôi. Một người đàn ông xuất hiện với bộ vest đen càng tôn lên sự lạnh lùng của anh ta. Ưng Điềm thái độ khẩn trương lại ngồi bên giường bà nội, nắm lấy tay bà.



- Bà nội à, bà đau ở đâu? Cháu về rồi đây.



Bà Lam giọng run run, than vãn.



- Haizzz, cháu về rồi à... thôi cháu cũng không cần quan tâm đâu... già này sắp gần đất xa trời rồi...



- Bà nội à, bà nói gì lạ vậy. Bà sẽ sống lâu cùng đất trời, sẽ mãi mãi bên cháu thôi.



- Chắc bà sẽ không thọ được nữa đâu. Bà cô đơn lắm... phải chi có đứa chắt ẵm bồng...



Nghe câu nói của bà Lam, Ưng Điền liền biết ngay ý định của bà. Vì đây không phải lần đầu bà làm cho anh lo lắng. Thái độ anh lại dửng dưng như không.



Advertisement / Quảng cáo



- Cháu chưa muốn lấy vợ.



Bà Lam tức giận, bật dậy ngay. Như chưa từng có cơn đau nào ghé thăm bà vậy.



- Tại sao chưa? Cháu biết cháu năm nay bao nhiêu rồi không? Đã 30 tuổi rồi đấy.



- Bà nội à, tại cháu chưa yêu ai thì làm sao có thể lấy vợ được.



Bà Lam liền dịu giọng, dụ dỗ Ưng Điềm.



- Cần gì phải yêu thương, như bà nội đây với ông nội có yêu thương đâu, đến lúc động phòng mới biết mặt nhau đấy thôi. Rồi cũng có hẳn năm mặt con, chỉ tiếc có mình ba cháu là con trai à.



- Ngày xưa khác, giờ khác rồi mà nội. Hôn nhân phải có tình yêu.



- Ưng Điềm ngoan, bà nội đã nhắm cho cháu một cô gái tốt rất tốt. Mà bà nội cũng thích ơi là thích.



- Nếu nội thích thì nội lấy đi, cháu không cần.



Ưng Điềm đứng dậy bỏ đi, làm bà Lam phải tức tốc gọi với theo.
- Có chuyện gì vậy sư?



Sư trụ trì cố giữ vẻ điềm tĩnh đáp với mọi người.



- Không sao, chỉ là giấy thông báo đi họp thôi. Có vậy mag bọn họ làm quá rồi.



Mọi người nghe thế lại cười sảng khoái, vì có một tờ giấy mà ngần ấy quân vệ phải hộ tống.



Sư trụ trì lặng lẽ gấp tờ giấy lại đi về phòng mình. Tôi cũng đi theo, bởi tôi biết có gì đó không ổn thật.



- Thưa sư, có chuyện gì vậy ạ?



- Vào phòng ta hẵn nói.



Advertisement / Quảng cáo



- Vâng.



Tôi theo chân sư trụ trì đi vào phòng, căn phòng khá đơn giản. Chỗ ngủ cũng chỉ là 1 tấm đệm nhỏ trải dưới nền, 1 cái hòm vừa đựng quần áo, sách vở, vừa làm bàn làm việc. Và có 1 ban thờ nhỏ để tượng phật, bộ gõ mỏ.



Sư trụ trì ngồi xuống, thái độ vẫn thản nhiên rót ly trà cho sư và một ly nữa cho tôi. Thái độ lúc này với lúc nhận giấy rất khác nhau, giờ điềm tĩnh đến lạ.



Nhấp một ngụm trà xong, sư nhẹ nhàng nói với tôi.



- Đây là giấy thu hồi đất.



- Thu hồi đất? Là sao con không hiểu thưa trụ trì?



- Họ bảo đất này thuộc quyền sở hữu của nhà nước, nên phải thu hồi, và bắt chúng ta dọn đi trong vòng một tuần.



Tôi thật sự hoảng hốt.



- Sao... sao lại có thể như thế được, con đã ở đây 19 năm. Đây là nhà của con và mọi người, nếu thu hồi chúng ta biết phải làm sao?



- Cái đó là điều mà ta đang lo lắng, mai con cùng ta đến sở tư pháp xin xem sao. Và đừng nói cho mọi người biết, nếu không bọn họ sẽ lo lắng.



- Vâng, con biết rồi thưa trụ trì.