[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt
Chương 23 :
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Lái xe riêng vào báo với Ưng Trạch.
- Thưa chủ tịch, đã đến giờ về rồi ạ?
- Mấy giờ rồi?
- Đã 8h tối rồi.
- Um chờ tôi một lát.
- Vâng thưa chủ tịch.
Ưng Trạch dọn dẹp xong cũng theo chân lái xe đi vào xe, chiếc xe vừa chuyển bánh ra cổng Ưng Trạch đã nói vội.
- Đi mua bánh bao ở tiệm A.
- Tiệm A, nó ngược đường về nhà ạ?
- Um.
Lái xe cũng chỉ biết lái xe thôi, anh nghĩ chắc chủ tịch của anh chưa ăn tối rồi. Sau khi bánh bao hải sản và bánh bao kim sa thì Ưng Trạch còn mua thêm bánh bao truyền thống, cái món khô khan mà anh thường rất ghét, xong rồi mới về.
Về đến phòng thấy tôi đang nằm dài đọc sách, anh ấy đặt bánh bao lên bàn rồi tháo cà vạt và cởi áo vest ngoài.
- Cô ăn chưa?
- Tôi ăn từ lúc sớm rồi.
Advertisement / Quảng cáo
- Vậy à, tiếc quá tôi có mua bánh bao hải sản và bánh bao kim sa, chắc cô no rồi nên tôi mang cho Ưng Điềm vậy?
Tôi ngồi bật dậy, mắt sáng rực.
- Bánh... bánh bao á?
- Um.
- Của tiệm A?
- Um.
- Vậy.. vậy tôi ăn 1 chút cũng không sao đâu.
- Tùy cô.
Tôi vui vẻ lại mở hộp và ăn một cách ngon lành. Không ngờ anh ta lại cũng biết ăn món này, mấy hôm trước nhìn tạp chí và ước thế là hôm nay có ăn ngay thật.
- Ui trời ơi, nó ngon đúng như quản cáo luôn đó.
- Anh cũng mau mau ăn một miếng đi.
- Tôi không ăn.
- Không ăn sao mà mua nhiều thế này, tôi không ăn hết đâu.
Tôi lấy một cái rồi mang lại chỗ anh ấy đang thay áo, dúi bánh bao về trước mặt anh ấy.
Một tên trả lời.
- Không cao sang, cũng đậu đại học trong nước.
Rồi tôi quay sang nói người kia.
- Còn anh.
- Cũng là đại học trong nước thôi.
Tôi vòng tay trước ngực, mặt mày cơn cơn đưa tay chỉ vào mặt bọn họ.
- Mấy người biết nói mà không biết xấu hổ hả? Hình như dây thần kinh dị của mấy người bị đứt hết phải không? Mấy người tưởng trường đại học là bỏ tiền ra mua là vào được hả? Mấy cái trường đại học trong nước mới là cái trường mà bỏ ra chút tiền là muốn vào đại học nào không được. Còn mấy người nói anh ấy đồng tính hả? Không yêu ai hả? Vì anh ấy có hôn ước với tôi, một người đàng hoàng như anh ấy tất nhiên là không thể quen ai rồi. Đồng tính mà có thể tạo ra đứa bé cực phẩm trong bụng tôi à? Mấy người tự nhìn lại mình và tự cảm thấy xấu hổ đi.
Bọn họ hình như bị nói trúng tâm can nên cứ cúi mặt xấu hổ, tôi nhìn mà cũng hả dạ. Quay người sang nắm lấy tay Ưng Trạch kéo ra ngoài.
- Chồng yêu, chúng ta về thôi.
Ưng Trạch cứ thế đi theo tôi ra bên ngoài, khi vào trong xe tôi thở hỗn hển, hình như cơn tức nó chưa đi ra khỏi người tôi được hay sao ấy.
- Aaaaa.... tức thiệt chứ. Muốn ăn hiếp ai cũng được à.
Lúc này Ưng Trạch cười, cười rất to, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười tươi vui vẻ như thế.
Advertisement / Quảng cáo
- Cô ngó vậy mà cũng hung dữ quá ha.
- Chứ không để người ta ăn hiếp mình sao, mình hiền là tự khắc có người leo lên đầu mình ngồi liền à. Mà sao anh hiền quá vậy, người ta nói nặng nói nhẹ anh như thế mà sao anh im re không nói lại câu nào?
- Chứ không lẽ chó cắn mình rồi mình đè chó ra cắn lại?
- Ừ há, cũng đúng... mà không đúng, vừa rồi tôi đã cãi nhau lại với bọn họ... không lẽ anh so sánh tôi với chó sao?
Ưng Trạch lại cười, cái gã này cười đẹp chết người thế kia á, tốt nhất là không nên cười trước mặt cô gái khác, nếu không sẽ gây ra sát thương rất cao.
- Sao anh lại cười tôi?
- Không có gì, chỉ là... tôi cảm ơn cô nhé, đã bênh vực cho tôi.
- Không sao, dù sao cũng là chuyện tôi nên làm mà.
- Vậy tôi phải đền đáp cô sao đây?
- Um... dẫn tôi đi ăn hàng đi.
- Vậy tôi dẫn cô đi mua đồ đã.
- Mua làm gì, nhà đầy đồ ra.
- Nếu về sẽ mất hứng lắm, mà mang thế này không hợp đi ăn vệ đường cho lắm.
- Nhất trí.
Nói rồi Ưng Trạch cài dây an toàn cho tôi, và phóng siêu xe đi vun vút.