[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 3 :

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Sư trụ trì đang ngủ lại bị tôi làm cho tỉnh cả ngủ, khi tự ý xông vào phòng mà không gõ cửa.



- Sư ơi, được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.



Sư nhìn thấy tôi trán và quần áo thấm mồ hôi, tóc tai bù xù không khác gì con điên.



- Vậy sao? Ai sẽ cứu chúng ta?



- Là bà Lam, thưa sư.



Tôi thấy trên mặt sư hiện lên vẻ an tâm. Sư còn chấp tay lạy phật.



- Mô phật, tạ ơn người đã phù hộ cho chúng con. Ta phải đem chuyện này thông báo với mọi người, nếu không họ sẽ không ngủ ngon được.



Advertisement / Quảng cáo



- Vâng, thưa trụ trì.



Vị sư trụ trì mang áo lam khoác ngoài vào và đi ra chỗ mọi người. Sư thấy có người đã ngủ, có người vẫn còn thao thức và có cả người còn khóc. Chỉ có lũ trẻ con là ngủ ngon không hay biết gì thôi.



- Mọi người à, đêm nay mọi người hãy ngủ ngon đi, và cả sau này nữa. Chúng ta sẽ không phải dọn đi nữa đâu.



Mọi người nghe thế lại nhốn nháo.



- Thật không? Vậy thì vui quá rồi.



Niềm hạnh phúc của họ chính là niềm hạnh phúc của sư trụ trì.



[...]




- Vâng ạ.



Tôi xuống dưới ngồi nói chuyện với bà Lam, tôi còn làm liệu pháp xoa bóp cho bà ấy và còn kể chuyện hài nữa. Bà Lam rất vui, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Cô người hầu chạy vào thông báo.



- Thưa lão phu nhân, đến giờ cơm rồi ạ.



- Ùm, Ưng Điềm về chưa?



- Thưa lão phu nhân, nhị thiếu gia chưa về.



- Ừ, được rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi nào Tiểu Di.



Advertisement / Quảng cáo



- Vâng ạ, để cháu dìu bà.



- Ừ.



Tôi cùng bà Lam đi đến phòng ăn. Sao cái nhà này cái gì cũng to, đến cả cái bàn ăn cũng to chứ đừng nói gì đến cái phòng ăn. Tôi ngồi kế bên bà Lam, bao nhiêu món ngon được dọn ra, những cái món mà nghe tên thôi cũng thấy nhiều tiền... tôm hùm, bào ngư, cháo yến... có 2 người ăn mà đồ ăn thật nhiều. Bà Lam nhẹ nhàng nói với tôi.



- Cứ ăn món gì cháu thích, ăn nhiều vào, ngại là đói đó nha.



Tôi nhìn món ăn rồi nuốt nước miếng cái ực, liệu đây có phải bữa ăn cuối cùng của tù nhân trước khi chết không? Thôi kệ, đằng nào cũng chết, thà là làm ma no còn hơn ma đói.



- Vâng, vậy cháu không khách khí đâu ạ. Cháu mời bà dùng bữa.



Đánh chén no say tôi lại được trở về phòng ngủ, tôi không hiểu tôi có mặt tại ngôi nhà này vì lý do gì