[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 9 :

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Sáng ngày hôm sau, bà Lam dậy sớm lắm. Cứ đi đi lại lại ngó vào phòng Ưng Trạch xem đứa cháu cưng của bà đã dậy chưa. Thật ra đêm đó vì quá hạnh phúc mà bà ấy cũng không ngủ được. Cả tôi cũng vậy, vì không cần phải gã đi nữa nên cũng vui lắm, một phần vì Ưng Trạch đã tỉnh lại, tôi cũng có khá nhiều hồi hộp nên cũng không ngủ được. Bà Lam thấy tôi đứng ngay cửa phòng Ưng Trạch liền ra hiệu cho tôi nhỏ tiếng.



- Sao cháu lại đứng đây, dậy sớm vậy?



- Đêm qua cháu không ngủ được, còn bà sao mà mắt quần thâm thế kia?



- Ta cũng không ngủ được.



- Bà ơi, bao nhiêu quà cưới ấy, bà cho người dọn đi nhé.



- Ta cho cháu đấy, không sao đâu.



- Vâng cháu cảm ơn, nhưng như thế này đã đủ rồi, với lại cháu không phải lấy chồng nữa nên không cần đâu bà ạ.



- À... ừ... Tiểu Di này...



- Vâng, cháu đây.



Advertisement / Quảng cáo



- À... thôi ta sẽ nói sau.



Liếc vào phòng thấy Ưng Trạch giường như đã tỉnh, bà Lam và tôi cùng đi vào. Bà Lam lại bên giường nắm lấy tay Ưng Trạch. Thấy bà nội Ưng Trạch gọi ngay...



- Bà...



Nước mắt vui sướng của bà Lam lại chảy ra, sau bao nhiêu năm giờ bà ấy mới nghe lại tiếng gọi thân iu.



- Bà đây... bà của cháu đây... Cháu thấy thế nào rồi, có không ổn ở đâu không? Có đau ở đâu không?



Ưng Trạch khẽ lắc đầu, giọng trầm khàn nam tính.



- Không...



Chắc vì mới tỉnh lại nên anh ấy chưa thể nói được nhiều.



- Tốt rồi.. tốt rồi... cháu ăn chút cháo nhé, lát nữa sẽ đi viện kiểm tra lại.




[...]



Sự kiện Ưng Trạch tỉnh lại, bà Lam đi cúng giường rất nhiều, và rất nhiều chùa nữa. Thắp hương bái lễ xong, bà Lam lại cùng cô người hầu đi đến một nơi.



Đây là con đường đi đến khu ổ chuột ven sông, gập ghềnh và còn ẩm ướt. Tuy thế bà Lam vẫn đi vào ngôi nhà sâu trong hẻm một mình,tay mang theo một túi đồ không cho người hầu đi theo. Bà dừng trước một căn nhà nhỏ, có cổng bằng gỗ cũ kỹ.



Cốc.. cốc...



Bên trong vọng ra tiếng nói của người đàn ông tầm 75 tuổi.



- Nếu đến tạ ơn thì vào, còn đến xem vận hạn thì mời đến ngày mai.



Bà Lam đẩy cửa gỗ đi vào, ông cụ râu tóc bạc phơ vẫn ngồi trước hiên nhấp trà nghe hát từ cái đài cũ. Bà Lam cúi người chào lịch sự.



Advertisement / Quảng cáo



- Chào ông, tôi đến để tạ ơn.



- Mời bà ngồi.



Ông cụ rót cho bà Lam ly trà nóng. Đang lạnh thế này nhấp một ngụm trà đúng là ấm tận đáy lòng, mùi trà đúng là trà hảo hạn, không giống như lúc đầu bà đến. Trà bà hay dùng bà nhận ra ngay.



- Tôi mang đến trà Tân Cương thượng hạng biếu ông, vì ông không nhận gì khác nên mai tôi lại cho người mang đến nhiều hơn nữa.



Ông cụ cười hiền.



- Tôi nhận thế này là đủ rồi.



- Tôi cảm ơn ông nhiều lắm, nhờ những lời của ông mà cháu trai đích tôn của tôi đã tỉnh lại.



- Cái gì cũng do nhân duyên của nó. Cứ theo tự nhiên mà thuận, đừng ép buộc sẽ không hay.



- Vâng, tôi biết rồi. Tạ ơn ông rất nhiều, xin phép ông tôi về.



- Vâng, chào bà.