[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 89 : Tuyết Sơn Nham Tương (Dung Nham Núi Tuyết)
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Một đường đi qua gió tuyết, tiến vào sâu trong núi tuyết to không người sinh sống, A Kỷ không dừng lại, Trường Ý cũng liền không gọi nàng ngừng lại. Dường như nếu nàng có thể một đường xuống nam, y cũng sẽ không nói thêm một câu nào.
Từ đỉnh núi hoang vu một đường xuống đến đến tận đáy vực, khắp nơi bắt đầy có cây khô phủ đầy tuyết, A Kỷ đi đến chân có chút mỏi, nhưng người sau lưng vẫn không nói lời nào.
"Ngươi không bận gì sao?" A Kỷ lén lút liếc Trường Ý một cái, "Ta không phải là đuổi ngươi đi, ta là sợ làm chậm trễ thời gian của ngươi. Chúng ta cũng dạo ở đây được một lúc lâu rồi, chi bằng mình về thôi?"
Hôm nay không thể trốn được rồi......Trong lòng nàng thì thầm.
"Đi thêm một chút nữa."
Một câu hồi đáp lãnh đạm khiến câu tiếp theo của A Kỷ bị nuốt ngược về. Chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước. Trong lòng nàng có chút ngượng ngùng, vừa đi qua một thân cây liền tiện tay rung một nhánh cây, tuyết phủ trên cành cây rơi xuống, nàng vừa rung xong liền chạy đi, đống tuyết ấy không rơi trên người nàng mà lại rơi trên vai, trên đầu Trường Ý.
Y không tránh, cho nên lúc A Kỷ quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng phủ đầy tuyết trên người y.
A Kỷ cùng Trường Ý bốn mắt tương giao, khoảnh khắc chạm mắt, A Kỷ không nhịn được mà cười rộ lên: "Tôn chủ, ta đây thật không cố ý đâu. Ai biết bản lĩnh của ngươi cao như thế, vậy mà đến cả đống tuyết này cũng không tránh được."
Trường Ý lạnh mặt phủi phủi tuyết trên vai, chuyển mắt nhìn thấy gương mặt mang theo ý cười ẩn chứa ba phần giảo hoạt của A Kỷ.
Y ngây người, ánh mắt lập tức ôn nhu, người trong kí ức rất ít cười như thế trước mặt y, nhưng nghĩ lại, có lẽ lúc nàng vui vẻ cũng sẽ cười hệt thế này.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Trường Ý trở nên thâm thúy cùng hoài niệm, nụ cười của A Kỷ liền có chút ngượng ngùng. Không biết người cá này lại thông qua nàng mà nhìn thấy những gì, nàng sờ sờ mặt, xoay người tiếp tục tiến lên phía trước: "Tôn chủ, ngươi vẫn muốn đi bao lâu nữa vậy? Ta không muốn đi nữa, ta muốn về khách điếm."
"Đi thêm chút nữa."
Sau khi vô số nước suối phun ra ngoài, phần còn lại trong hồ cũng bị nhiệt độ cực cao kia làm bốc hơi, sương khói bỗng biến thành màu đen, mùi bên dưới cũng xông lên mũi, khiến người ta khó chịu, chẳng một lúc sau, cả hồ biến thành màu đen, dần dần lộ ra một khe nứt, bên trong lộ ra dung nham đỏ tươi chói mắt.
A Kỷ đưa mắt nhìn xuống dưới: "Ta cư nhiên tắm trong cái hồ này......"
"Trong này có quái lạ." Trường Ý vừa dứt lời, mặt đất đột nhiên rung chuyển, cả người A Kỷ và Trường Ý cũng rung theo, đột nhiên, chỉ thấy tuyết phủ trên đỉnh núi cao ngất xa xa lẳng lặng rơi xuống, càng lăn xuống dần, bắt đầu vang lên tiếng động, đó là......tuyết lở......
Chỉ là trận tuyết lở trong ngọn núi này, tuyết lớn chỉ bao phủ rừng tuyết, không nguy hại đến ngự yêu đài dưới núi, Trường Ý nhấc lến áo bào của A Kỷ, tung người nhảy lên, lập tức rời khỏi mặt đất.
Mà trong lúc hai người nhảy lên không trung, mới cảm thấy tình thế không ổn......
"Đây là cái gì......" A Kỷ hỏi.
Nơi ôn tuyền bên dưới A Kỷ vừa ngâm, không biết từ khi nào lại xuất hiện ánh đỏ lay động, nhưng cách mấy chục trượng bên ngoài mà hai người không biết trong rừng tuyết, trên mặt đất dường như bị ai đó đốn thành một đường nứt đỏ tươi, uyển chuyển chảy ra, dung nham từ dưới đất trào ra, hồ ôn tuyền A Kỷ từng tắm, chỉ là một vết nứt nối tiếp đường nứt kia.
"Trước đây cõi Bắc có cái này?" A Kỷ chấn kinh, "Ngươi có biết không?"
Trường Ý khẽ nhíu chặt mày: "Ta không biết." Ánh mắt y chuyển động, rơi trên người nàng, "Trước đây cõi Bắc cũng không có dung nham."
"Thế......Chẳng lẽ là ta vừa ngâm một cái......lại khiến cả mảnh đất to này ngâm đến nứt ra ư?" A Kỷ không dám tin "Ta lợi hại như thế ư?"
Trường Ý nhìn nàng: "Ta cũng không biết nàng lợi hại thế này."