[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 17 : Phụ Yêu
Ngày đăng: 12:54 19/04/20
Trường Ý nói với Kỷ Vân Hòa, đầm nước này sâu không thấy đáy.
Nàng suy nghĩ trong thập phương trận này khắp nơi bằng phẳng, chỉ có nơi họ đang ở là một cái hố rộng. Theo như trước đây nàng thăm dò khắp nơi thì đầm nước nãy vến dĩ cũng là trung tâm của cái hố.
Nếu như nàng đoán không sai, đầm này cũng có thể là trung tâm của thập phương trận hoặc là cũng có thể là mắt trận, nếu như có thể làm chấn động mắt trận, nói chừng có thể phá vỡ được thập phương trận này...
Kỷ Vân Hòa vươn tay vớt một chút nước trong lòng bàn tay. Lúc nàng chạm vào dòng nước, nàng liền biết, lối ra của bọn họ chính là trong đầm nước này.
Bởi vì...dòng nước trong tay nàng, khiến nàng cảm nhận được chút ít song mạch của chính mình, rất yếu nhưng có tồn tại.
Nàng tỉ mĩ quan sát màu sắc của nước trong lòng bàn tay, muốn tìm ra chút manh mối.
Đột nhiên, Trường Ý nhíu mày: “Có người.”
Nàng nghe xong ngẩn người, trái phải dò xét: “Ở đâu?”
Hình như muốn đáp lại lời nàng, chỉ nghe thấy dưới đầm nước sâu truyền đến từng tiếng ầm ầm, giống như một con thú khổng lồ đang thức giấc.
Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý đưa mắt nhìn nhau.
Dưới nưới hình như có thứ gì rất bất ổn.
Nàng lập tức nắm lấy cánh tay Trường Ý, tay tập hợp sức mạnh toàn thân, “nhổ” Trường Ý từ trong đầm nước ra. Nàng ngả trên đất, Trường Ý cũng bị ném ra tạo thành một đường cong trên không.
Đuôi cá cực to của y vẫy vẫy giữa không trung, nhất thời trong sân như đang đổ một trận mưa to.
Sau đó “mưa” còn chưa ngừng, giữa đầm đột nhiên xuất hiện một ngụm khí tức màu đen, khí tức tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, chém nát mặt nước, xông thẳng lên trời, nhưng chưa đến mười trượng liền đột ngột dừng lại, giữa không trung xuất hiện hình dáng của loan điểu.
Một...một con loan điểu màu đen từ đầm nước xuất hiện, ở đó biến hình.
Loan điểu kêu lên, âm thanh rung động đến tận chín tầng mây, hai cánh cử động như chiếc quạt đang xoay, màu vàng của trời đất cũng vì thế mà nhạt đi chút ít.
Kỷ Vân Hòa kinh ngạc nhìn loan điểu ở giữa không trung. Trên đời này cư nhiên có thanh vũ loan điểu thứ hai ư? Lúc trước, mười vị ngự yêu sư hợp lực phong ấn hai con loan điểu lợi hại thế này sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, nàng lập tức phát hiện ra chỗ không đúng.
Con loan điểu đen này tuy có màu sắc khác thanh vũ loan điểu ở bên ngoài nhưng nó không có chân. Hoặc là...chân nó ở trong đầm nước, mặc kệ hai cánh đang vẫy nhưng nó không rời khỏi mặt nước.
Nó bị giam giữ ở trong đầm nước.
Tiếng kêu của loan điểu rất khủng bố, nhưng qua vài lần Kỷ Vân Hòa cũng nghe quen tai rồi, nàng áp xuống sự kinh ngạc trong lòng, xoay đầu nhìn Trường Ý bị nàng “nhổ” lên bờ: “Lúc nãy ngươi ở trong đầm đã chào hỏi nàng ta rồi chứ?”
“Ta chưa từng gặp nàng ta.”
“Đương nhiên.”
“Chỉ là chúng ta muốn ra ngoài, nhất định phải giải quyết phụ yêu đó, nhưng ở nơi này ngươi mất đi yêu lực, ta không còn linh lực, nó lại to như thế, chúng ta rất khó ra ngoài, ngươi thấy đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Nên ta có một biện pháp, ngươi có nguyện ý thử không?”
“Sẵn sàng nghe nàng nói chi tiết.”
“Ngươi đi câu dẫn nàng ta, giả vờ ngươi yêu nàng, để nàng...”
Nàng chưa nói xong, Trường Ý liền chau mày nói “Không được.”
Bị cự tuyệt thế này, Kỷ Vân Hòa có chút kinh ngạc “Không phải, ta không bắt ngươi làm chuyện gì gì đó với nàng...” Nàng nhịn không được cúi đầu nhìn chiếc đuôi tựa đóa hoa sen cực to của y.
Tuy nhiên...nàng không biết người cá bọn họ rốt cuộc “hành sự” như thế nào...
Kỷ Vân Hòa ho khan hai tiếng, nói tiếp suy nghĩ của mình “Ý của ta là ngươi cứ dỗ dỗ nàng ta, hóa giải khúc mắc trong lòng của nàng. Phụ yêu bọn họ, chỉ cần hóa giải khúc mắc trong lòng sẽ rất nhanh tiêu tan, đối với nàng ta mà nói cũng là một giải...”
“Không được.”
Lại lần nữa thẳng thắn cự tuyệt nàng.
Kỷ Vân Hòa không hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Ta không nói dối, cũng không lừa gạt.”
Nhìn gương mặt chính trực của y, nàng trầm mặc “Vậy...lời nói dối thiện ý thì sao?”
“Không có lời nói dối thiện ý.” Thần sắc, ngữ khí của y vô cùng kiên định, dường như là y nói với đức tin của mình “Sở dĩ “thiện ý” chính là tự dối người gạt mình.”
Kỷ Vân Hòa đỡ trán: “Vậy thì thế nào? Chả lẽ lại để ta tự đi sao?” Nàng có chút giận, trừng mắt nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng tử y trong vắt như nước, nàng thực sự không muốn y nói ra một câu lừa gạt người khác.
Vậy thì...
Chuyện đến nước này, hình như...
Chính nàng phải một mình xông lên vậy.
Kỷ Vân Hòa cúi đầu, tự sờ sờ ngực mình, trong lòng thầm nghĩ, cần quấn ngực một vòng, thay đổi kiểu tóc, áp giọng trầm thấp, xăn xăn tay áo...
Xông lên thôi.