[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 19 : Ca Và Múa

Ngày đăng: 12:54 19/04/20


Kỷ Vân Hòa ngồi bên con suối nhỏ suy ngẫm về kiểu tóc của mình, thử vấn tóc mình thành kiểu khác kiểu trước đó.



Trường Ý ngồi bên bờ suối nhìn nàng, có chút khó hiểu: "Nếu như loan điểu yêu thích nam tử năm đó như vậy, làm sao nàng ta có thể nhận nhầm người khác được?"



Kỷ Vân Hòa ngắm nhìn bóng mình dưới dòng suối đáp: "Loan điểu nhất định sẽ không nhận nhầm, nhưng loan điểu này chỉ là một phụ yêu từ một phần cảm xúc của nàng ta sinh ra thôi. Nàng ta giống như có chút khùng điên, não bộ không nhận thức được quá rõ ràng..."



Nàng chưa nói xong, Trường Ý đã nhíu chặt hai đầu mày.



Không cần y mở miệng, nàng cũng biết, cá đuôi to vừa chính nghĩa vừa đơn thuần này đang nghĩ cái gì: "Này, cá đuôi to." Nàng thử thuyết phục y "Ngươi phải biết rằng nàng là một phần cảm xúc bị thanh vũ loan điểu vứt đi. Nàng không phải là thực thể, càng không được tính là một sinh mệnh. Chúng ta lừa gạt nàng là do thân bất vô kỷ, ngươi cũng không muốn cả đời bị nhốt ở nơi này mà, đúng không?"



Đôi mắt màu lam băng xinh đẹp rũ xuống.



Kỷ Vân Hòa đột nhiên có cảm giác tội lỗi như là bản thân đang dụ dỗ con nít vậy...



Nàng đi đến bên cạnh Trường Ý, vỗ vỗ vai y: "Để thanh vũ có thể rời khỏi nơi này, Li Thù phải đánh đổi bằng tính mạng mình. Chúng ta có thể hay lấy lại tự do tự do đời này hay không đều dựa vào cơ hội này." Nàng sờ lấy hộp giải dược trong người, ngón tay xiết chặt hộp thuốc, đôi mắt nàng sáng rực nhìn chăm chăm y "Vì vậy ta nhất định phải đi gạt phụ yêu này, cũng nhất định phải hóa giải nút thắt này trong lòng nàng ta, cho dù biện pháp gì, ta đều sẽ thử."



Trường Ý lần nữa ngẩng đầu, lẳng lặng hoài nghi nhìn nàng. Dường như không nghĩ đến trong đôi mắt của nàng lại tồn tại cảm xúc mãnh liệt thế này, y lần nữa rơi vào trầm mặc.



"Nàng định sẽ thế nào?"



Kỷ Vân Hòa chớp mắt, ánh mắt sắc bén mãnh liệt kia đột nhiên biến mất.



Nàng mỉm cười, nụ cười có chút khó nắm bắt.



"Ta à..." Nàng nhếch môi "Ta định cùng nàng "nói rõ thân phận", sau đó sẽ dùng thi từ ca phú tỏ rõ tâm ý, nếu như lúc này mọi chuyện vẫn chưa vỡ lẽ thì cứ thuận theo tự nhiên, để nàng được chầm chậm chìm trong sự vỗ về vô tận trong hồi ức." Nàng vấn xong tóc, nhíu nhíu đuôi mày, trông rất soái.



"Tóm lại là nói yêu nàng ấy."



Trường Ý nghe xong, cảm thấy không ổn lắc đầu: "Lời nói của nàng không chút thật lòng, rất khó thành công."



"Không chút thật lòng?" Câu nói này giống như kích thích Kỷ Vân Hòa, nàng cúi người, bước lên trước nửa bước, lại gần Trường Ý, vươn tay xoa xoa mái tóc bạc của y nói "Đương nhiên rồi..."



Nàng khe khẽ gật đầu, đặt môi xuống mái tóc y, trong lúc y vẫn chưa có phản ứng, bờ môi có chút khô của nàng hôn lên mái tóc dài ẩm ướt của y.



"Đã gặp quân tử, tấm chân tình này, tự nhiên giữ không nổi rồi."



Nàng vẫn hôn lên mái tóc bạc, ánh mắt vừa ngẩng lên, ba phần nhu tình, bảy phần sắc bén, như tiễn như câu, giống như muốn đem tim của y moi ra từ ánh mắt y.



Nhưng...



Đôi mắt lam ấy giống như hải nạp bách xuyên (nghĩa là trăm sông sẽ thành biển rộng, vô cùng bao dung, thẳng thắn không kiêu ngạo), đem tất cả nhu tình cùng khiêu khích của nàng đều dung nạp.



Vẻ mặt của Trường Ý vẫn an tĩnh, không một chút biến động.



Giống như đánh vào trong bông gòn, khoảnh khắc ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào ánh mắt bình lặng của y, nàng biết bản thân đã thua cuộc.



Giống như có một loại cảm xúc - có lỗi vì đã đường đột, mạo phạm, quấy rối - xông thẳng vào tim.



Nhất thời, nàng chỉ cảm thấy đôi môi hôn lên mái tóc y như bị cỏ độc cưa vào, ngượng ngùng đến có chút tê dại.



Nàng ho khan một tiếng, sau đó đôi môi nàng rời khỏi tóc y. Tay cũng buông khỏi mái tóc mềm mại như tơ bạc kia. Nàng vỗ vỗ tay, bĩu bĩu môi dưới, dưới ánh mắt vân đạm phong khinh của Trường Ý, đứng thẳng người dậy.
Nàng nghiêm túc nhìn y hỏi: "Ngươi biết chơi tù xì không?"



Trường Ý: "..."



Y trầm mặc một lúc, sau đó thành thật hỏi: "Đó là gì vậy?"



Y nghĩ, trong lúc này nàng đề ra chuyện này, chắc hẳn nó là một pháp thuật hoặc pháp khí nào đó rồi.



"Nào." Kỷ Vân Hòa vươn tay ra.



Y bắt chước nàng vươn tay.



Nàng nói: "Cái này là búa, này là kéo, này là bao." Nàng vừa nói, tay vừa làm động tác minh họa.



Y vô cùng nghiêm túc nhớ lấy.



Nàng nhìn y, tiếp tục giải thích: "Ta đếm một hai ba, ngươi tùy tiện ra một cái. Một, hai, ba!"



Nàng ra bao, y mặc dù có chút mơ hồ nhưng vẫn thành thành thật thật ra búa.



Nàng vươn tay bao lấy nấm tay của y nói: "Ta ra bao có thể bao lấy búa của ngươi, cho nên ta thắng."



Trường Ý có chút khó hiểu.



Tiếng nước vẫn ầm ầm ù ù rút xuống, y chăm chăm nhìn nàng hỏi: "Cho nên?"



"Trong lòng ta vừa quyết định, nếu như ta thắng, chúng ta sẽ nhảy xuống. Nếu như ngươi thắng, chúng ta sẽ ở lại." Nàng bao lấy nấm tay của y, nhếch môi cười "Vậy nên, chúng ta nhảy thôi."



Trường Ý lần nữa khó hiểu, người cá vốn dĩ lãnh đạm, bị ngược đãi đáng sợ như vậy như vẫn không làm suy yếu "đại hải chi hồn" (hồn của biển lớn) vậy mà giờ đây trên mặt vẽ một dấu chấm hỏi to.



"Tùy tiện như vậy ư?"



Quá sai trái rồi... Liên quan đến sinh tử mà...



"Lúc không thể lựa chọn, thì tùy theo ý trời thôi."



Kỷ Vân Hòa nói xong, không thèm để cho Trường Ý có cơ hội cự tuyệt, nàng cúi đầu nhìn y cười, thả cơ thể rơi xuống vực đen, lòng bàn tay nắm lấy nấm tay của y chuyển thành nắm bàn tay y, nắm chặt không buông.



Tay của loài người ấm hơn tay y nhiều. Dường như độ ấm truyền từ bàn tay truyền vào tim y, thậm chí đuôi cá cùng vẩy cá cũng cảm thấy ấm áp.



Tóc bạc bay loạn, mái tóc tựa tơ lụa của y dường như vẫn còn lưu giữ độ ấm trên môi nàng.



Trường Ý ngây ngốc nhìn đôi mắt cong cong đang cười của nàng, mặc nàng kéo đi, nhảy xuống vực sâu.



Y không kháng cự, cũng không cự tuyệt.



Y cảm thấy ngự yêu sư đang cười mà nhảy vào hố đen này so với y càng giống lời mà loài người bọn họ thường gọi là...



Yêu nghiệt.