[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 27 : Lạc Cẩm Tang
Ngày đăng: 12:54 19/04/20
Kỷ Vân Hòa chầm chậm bước về phòng, vết thương trên lưng bị roi Xích Vĩ đánh lại rách ra, máu làm ướt đẫm cả mảng lưng áo.
Nàng có chút dùng sức mới cởi được áo ra, bản thân đứng trước gương dùng bột thuốc rải lên miệng vết thương. Nhưng việc tự bôi thuốc cho bản thân thật sự rất khó, nàng đã thử mấy lần nhưng bột thuốc vẫn rơi ra ngoài, số bột thuốc rải được trên lưng lại quá ít.
“Ai...”
Kỷ Vân Hòa không thở dài, trong phòng đột nhiên truyền đến âm thanh thở dài của một nữ từ. Nàng khẽ nhíu mày, lập tức xoay người sang góc phòng truyền đến tiếng thở dài kia, nàng không lên tiếng, trở tay ném lọ thuốc sang.
Lọ thuốc bị ném vào không trung nhưng không rơi xuống đất, mà dừng lại ở giữa, tựa như bị ai đó bắt lấy. Chiếc lọ lượn lờ giữa không trung, từ bên kia bay trở lại.
“Tỉ một chút cũng không sợ ta bắt không được sao.” Trong phòng lại truyền đến giọng nói của nữ tử, âm sắc vui tươi sống động “Nếu như lọ thuốc rơi vỡ, ta cũng không thể đem cho tỉ lọ thuốc mới đâu.”
Nàng nghe xong, nhìn vào gương cười cười, từ đêm qua đến giờ, nụ cười trên mặt nàng lúc này được xem là đem theo mấy phần vui vẻ thật lòng.
“Thả muội đi nhiều năm như vậy, có cái lọ này cũng không bắt được, vậy thì ta phải đánh đòn muội rồi.” Kỷ Vân Hòa nói xong, đi đến bên giường.
Mà lọ thuốc kia cũng theo nàng lượn lờ đến bên cạnh giường.
Kỷ Vân Hòa nằm xấp trên giường, đem phần lưng máu thịt nhầy nhụa kia lộ ra: “Nhẹ chút.”
Chiếc lọ thuốc hơi thấp, nắp đậy màu đỏ bị lấy ra ném sang một bên. Âm thanh yêu kiều của nữ tử lần nữa truyền đến: “Tỉ còn biết nhẹ chút hả, ta xem tỉ quay về, tự cởi y phục bôi thuốc, giống như hoàn toàn không biết đau mà. Ta còn cho rằng hộ pháp của ta có thể nhịn giỏi hơn so với trước kia đó.”
Theo âm thanh trách móc kia, lọ thuốc dịch chuyển đến sau lưng Kỷ Vân Hòa, bột thuốc từng chút một rơi xuống, từ từ phủ lên vết thương trên lưng nàng.
Lúc thuốc tan ra trên vết thương, vẻ mặt nàng lộ ra đau đớn, nàng cắn chặt răng, nhíu chặt mày, tay nắm chặt lại, cơ thịt toàn thân đều căng cứng, mà bột thuốc cũng không vì thế mà được đổ xuống nhau hơn, từng chút từng chút, rơi xuống trên từng miệng vết thương trên người nàng.
Cho đến khi lọ thuốc đứng thẳng lại, bị thả sang một bên, trán nàng xuất hiện một lớp mồ hôi làm ướt cả gối nằm.
“Xong rồi.” Giọng nữ khẽ nói “Thuốc bôi xong rồi, băng gạc để đâu? Tỉ đứng lên, ta giúp tỉ băng bó.”
“Đúng vậy!”
Kỷ Vân Hòa cười khẽ một tiếng “Sớm muộn cũng bị triều đình thanh toán.”
“Còn không phải sao!” Lạc Cẩm Tang xếp bằng ngồi lên giường nàng “Dạo trước, hắn gặp một lão đại quan đang tác oai tác quáy ức hiếp người nghèo, liền một gậy giết đến, khiến cả nhà đại quan kia, cả đầu lẫn mũ đều rơi xuống, ha...” Lạc Cẩm Tang hung hãn thở ra hơi “Triều đình đã ra lệnh lùng bắt, treo thưởng rất cao!”
Nàng ta giơ cao hai tay, chép miệng nói “Nếu không phải nể tình ta thích hắn, ta liền muốn đem hắn bắt đi lĩnh thưởng rồi.”
Kỷ Vân Hòa cười nói “Khống Minh đại sư xảy ra chuyện này, muội còn về đây? Không chạy theo bảo vệ hắn hả?”
“Vậy thì ta phải cảm ơn ngự yêu cốc của chúng ta a.” Nàng ta cười đến híp mắt “Đem Thanh Vũ loan điểu thả ra, bên ngoài đều loạn rồi, đại quốc sư bên kia toàn bộ lực chú ý đều rơi trên người con chim kia rồi, Khống Minh hòa thượng tiếp tục tiêu dao tự tự, ta đã đón Cù Hiểu Tinh, giúp hắn an bài tốt rồi, đây còn không phải cưỡi ngựa không ngừng để đến tìm tỉ sao?”
“Cù Hiểu Tinh đã an bày ổn thỏa rồi?”
“Ổn ổn thỏa thỏa rồi. Không có vấn đợi gì, ta và đại hòa thượng đã đánh nhau lâu như vậy, bắt hắn giúp ta chiếu cố Cù Hiểu Tinh. Hòa thượng kia tính khí có chút tệ nhưng được cái vẫn là nói một không nói hai, chuyện đáp ứng người khác sẽ không nuốt lời, sẽ không gạt ta.”
Kỷ Vân Hòa lắc đầu, liên tục cảm khái “Không được không được rồi, bây giờ có thể đem Khống Minh hòa thượng nắm trong tay rồi a.”
Lạc Cẩm Tang hi hi cười: “Còn tỉ thì sao? Vân Hòa nhà ta gọi ta đến đây làm gì? Tỉ vì sao lại chịu đòn đánh a?”
Nhắc đến chuyện này, ý cười trên mặt Kỷ Vân Hòa chầm chậm thu lại.
“Cẩm Tang, ta muốn muội giúp ta đi trộm thuốc của Lâm Thương Lan.” Sắc mặt nàng trầm xuống nói “Càng nhau càng tốt, ngự yêu cốc, cần đổi chủ rồi.”
Cho dù cốc chủ là Lâm Thương Lan hay là Lâm Hạo Thanh, đối với nàng mà nói, đều không phải chuyện tốt gì.
Mà bây giờ, nàng vẫn muốn cùng Trường Ý rời khỏi nơi này.