[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 33 : Đồng Mưu

Ngày đăng: 12:54 19/04/20


Thi thể của Lâm Thương Lan ở bên cạnh đã lạnh ngắt.



Mà trong lúc này không khí trong phòng rơi vào trầm tịch, hai người sống vẫn ở đây trông không khác gì xác chết.



Cuối cùng, Kỷ Vân Hòa từ trên giường bước xuống, đứng trước mặt Lâm Hạo Thanh, nàng thấp hơi hắn hơn nửa cái đầu nhưng khí thế không thua kém hắn.



“Lâm Hạo Thanh.” Nàng cũng gọi cả họ tên hắn, không khác chút nào “Chuyện đã đến nước này, nếu như ta như cũ trở thành kẻ địch của ngươi, ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ta cũng sẽ không hối hận.”



“A.” Lâm Hạo Thanh cười lạnh một tiếng, lập tức âm trầm nhìn nàng “Ta thấy nàng vẫn là chưa nghĩ kĩ, nàng đem người cá đi, không chỉ bị ta xem là kẻ địch mà còn bị cả ngự yêu cốc xem là kẻ địch, thậm chí là cả Thuận Đức công chúa, cả một triều đình xem nàng thành địch!” Hắn tiến lên một bước, tiến đến gần nàng “Hơn nữa, chưa nói đến việc nàng có thể đem hắn ra khỏi ngự yêu cốc hay không, cho dù nàng có thể đem hắn đi, nàng nghĩ như vậy là kết thúc ư? Nàng và hắn sẽ tiêu diêu tự tại ư?”



Hắn ném cho nàng hai chữ: “Ngây thơ”



“Ngây thơ hay không ta không biết.” Nàng đáp “Ta chỉ biết, y vốn thuộc về biển cả không nên bị giam lại ở nơi này.”



“Hắn đã tách đuôi rồi, nàng còn cho rằng hắn vẫn thuộc về biển cả?”



Lâm Hạo Thanh nhắc đến chuyện này khiến cho tay nàng nắm chặt thành quyền, nàng trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lập tức nói với hắn:



“Y thuộc về.”



Mặc kệ y có tách đuôi hay không, mặc kệ y có bộ dáng không giống với người khác, đuôi cá xinh đẹp của y, đã từng xuất hiện sẽ không biến mất.



Kỷ Vân Hòa luôn cho rằng, Trường Ý vĩnh viễn thuộc về biển xanh trong vắt và tuyệt đẹp kia, bất kể là quá khứ hay hiện tại, hoặc là tương lai mà không ai có thể biết trước được. Nhưng nàng vẫn cố chấp tin tưởng, Trường Ý cuối cùng cũng sẽ tìm về biển lớn.



Lâm Hạo Thanh nhìn thần sắc kiên định trong mắt nàng, trầm mặc hồi lâu, “Nàng nghĩ kĩ đi, ta chỉ cho nàng cơ hội lần này. Nàng muốn tự do nhiều năm mong ước hay muốn đem người cá thả ra?”



Nàng nghe xong lời hắn nói, có chút suy nghĩ: “Lâm Hạo Thanh, ngươi giết Lâm Thương Lan, là do may mắn ta đến hỗ trợ trợ ngươi. Vì vậy, cơ hội lần này không phải ngươi cho ta mà là trời cao cho ta. Mà tự do cũng không phải thứ ngươi cho ta. Nó vốn dĩ thuộc về ta.”



Nàng nói xong, sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, trong lòng nàng cũng đã có tính toán. Hôm nay xem như là cùng Lâm Hạo Thanh nói xong rồi.
Kỷ Vân Hòa khẽ huých tay vào Lâm Hạo Thanh đang thất thần. Hắn hồi thần định tâm: “Biết rồi, ngươi trước tiên đem các ngự yêu sư đến ngoài sơn môn, ta sẽ vào gọi cốc chủ dậy, lập tức ra ngoài nghênh đón.”



“Vâng.”



Ngự yêu sư bên ngoài vội lui xuống.



Cũng may là hắn vội vàng rời đi, nên không phát hiện ra trận chiến đêm qua trong phòng cốc chủ có gì không đúng.



Sau khi kẻ kia rời đi, Lâm Hạo Thanh cùng Kỷ Vân Hòa không nói lời nào, bước vào trong nhà.



Hai người nhìn Lâm Thương Lan đã đoạn khí ngồi trên xe lăn, lão như cũ trừng mắt, giống như đối với ham muốn nhân gian có chút không cam. Mà vết thương trên cổ lão khiến người khác kinh tâm.



Lâm Hạo Thanh trầm mặc nâng tay, khép mắt lão lại.



“Lão già sống không đúng lúc, chết rồi vẫn khiến người khác hỗn loạn.” Lời hắn có chút khinh bạc.



Kỷ Vân Hòa nhìn hắn một cái: “Lão sống đáng hận lão, nhưng lão chết rồi thì không còn chuyện của lão nữa.” Nàng nhìn xung quanh “Bây giờ quá bắt mắt nếu đưa lão ra ngoài, cũng không có thời gian làm những chuyện này nữa.”



“Nàng định thế nào?”



Kỷ Vân Hòa nâng tay chỉ về phía giường: “Ngươi đem lão đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng, nhớ phủ lấy vết thương trên cổ lão.”



“Sau đó?” Hắn cười lạnh “Đợi lão tự sống dậy hả?”



“Lão sống dậy, ngươi ta cũng chết.” Nàng nhìn hắn “Dẹp thái độ nói lời mát mẻ của ngươi đi, ta và ngươi, nên đấy sẽ đấu, nên tranh sẽ tranh. Nhưng trước mặt Thuận Đức công chúa, ngươi ta chỉ là con châu chấu trên cùng một dây mà thôi. Ngươi giết Lâm Thương Lan rồi, tay ta cũng không sạch. Bây giờ, ngươi và ta, tốt nhất là liên thủ diễn một màn kịch, mau chóng thỉnh đi vị thần không mời mà đến.”



Lời này của nàng không khiêm tốn cũng không cao ngạo, thần sắc nhịp nhàng hữu lực. Lâm hạo Thanh nhìn nàng, nụ cười trào phúng trên mặt rốt cuộc thu lại.