[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 3 : Tương Đấu

Ngày đăng: 12:54 19/04/20


Đại điện của ngự yêu cốc tên gọi là Lệ Phong đường, Kỷ Vân Hòa vừa vào cửa lớn, đã nhìn thấy Lâm Hạo Thanh đang rũ mắt đứng yên bên cạnh lão cốc chủ, nàng liền cảm thấy hôm nay không ổn rồi.



"Cốc chủ" Nàng cung kính hành lễ, lão cốc chủ Lâm Thương Lan đã hơn thất tuần, mặt đầy nếp nhăn, nhưng giữa những nếp nhăn bên khóe mắt, đôi mắt vẫn sắc bén tựa chim ưng, khí thế bức người.



"Khụ khụ... Vân Hòa lại đây." Lâm Thương Lan ho khan hai tiếng, vẫy tay, gọi nàng đến trước mặt "Vân Hòa gần đây bận chuyện gì vậy?"



Nàng quy quy củ củ tiến lên, đứng bên phải lão, khom người nhỏ giọng đáp: "Thời gian trước có vài con tiểu yêu được đưa đến, cho nên hai ngày nay con đều đang bận dạy cho các ngự yêu sư bên dưới chút ít kỹ năng thuần yêu."



Lâm Thương Lan gật đầu: "Đứa trẻ ngoan, vì ngự yêu cốc ta tận tâm tận lực". Bàn tay già nua của lão vươn ra, nắm lấy tay nàng, vỗ nhẹ một cái "Cực khổ cho con rồi."



"Thuộc hạ dĩ nhiên vì ngự yêu cốc dốc lòng tận tụy." Kỷ Vân Hòa nghiêm túc cúi đầu hành lễ.



Lâm Hạo Thanh ánh mắt khẽ chuyển, quét qua mặt nàng một cái.



Lâm Thương Lan hình như rất hài lòng gật đầu, sau đó khàn giọng nói: "Ngự yêu cốc ta thu hết nhân sĩ tài giỏi, nhờ cao tổ hoàng đế ân sủng, để ta cùng một nhánh tộc ngự yêu an ổn qua ngày ở phía Tây Nam, nay Thuận Đức công chúa đưa tới một lệ yêu, muốn ngự yêu cốc ta tương trợ thuần hóa. Đây là hoàng ân, nhiệm vụ nặng nề, không thể sơ xuất."



Kỷ Vân Hòa cùng Lâm Hạo Thanh đều yên lặng lắng nghe.



Mặc dù mặt nàng bất động thanh sắc, nhưng trong lòng không thể không than thở, xem ra việc thuần phục người cá kia, e rằng nàng muốn tránh cũng không thể tránh được rồi...



"Lão phu đã suy nghĩ mãi, yêu quái thế này, chỉ có thể giao cho hai người các con xử lý, ta mới có thể yên tâm." Lâm Thương Lan ho khan hai tiếng nói, "Đúng lúc, lão phu gần đây thân thể có nhiều bất ổn, biết rõ thiên mệnh sắp tận..."



"Cốc chủ hồng phúc."



"Phụ thân vạn thọ."




Kì thực thì cũng không hẳn là ngẫu nhiên bước đến.



Ngục giam giữ người cá này có rất nhiều cơ quan, toàn bộ ngự yêu cốc này cũng chỉ có ngục giam này là như vậy. Trước kia, có rất ít yêu quái đủ tư cách để bị nhốt ở đây, bình thường cũng ít người qua lại. Vì vậy, mỗi khi trong lòng có phiền muộn, nàng thích đi dạo xung quanh nơi này, thậm chí có khi còn đi vào cả phòng giam dạo một vòng.



Bên trong không một bóng người, là một nơi hiếm có khiến nàng cảm thấy an toàn.



Người cá bị giam ở bên trong, tối nay bên ngoài địa lao có không ít người trông chừng, tuy vậy thấy Kỷ Vân Hòa tới họ cũng chỉ đơn giản hành lễ, gọi một tiếng "Hộ pháp".



Kỷ Vân Hòa gật đầu một cái, thuận miệng hỏi: "Yêu quái kia vẫn an phận chứ?"



Thủ vệ gật đầu: "Ban ngày thiếu cốc chủ đã dạy dỗ hắn một trận, ban đêm không có khí lực phản kháng".



Kỷ Vân Hòa gật đầu: "Ta đi xem thử."



Nàng muốn vào, thủ vệ tất nhiên sẽ không ngăn lại. Kỷ Vân Hòa chậm rãi xuống địa lao, cũng không tận lực che giấu tiếng bước chân, nàng biết, đối với yêu quái có năng lực như vậy, bất luận nàng làm cách nào che giấu hành tung, đều sẽ bị y phát giác được.



Địa lao bên dưới, là một khoảng không gian chết chóc yên ắng, một lồng giam bằng sắt cực to dán đầy phù chú, máu tanh ban ngày đã được gột sạch, ánh trăng thanh lạnh từ trên đỉnh ngục rọi xuống.



Người cá có cái đuôi cực to kia lại bị treo chính giữa địa lao, lẻ loi vô cùng. Cái đuôi dài rũ xuống, lê trên nền đất, ánh trăng đáp lên hàng vảy cá màu bạc khiến chúng tỏa sáng lấp lánh, mơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tuyệt sắc mê hoặc lòng người thường ngày của y.



Kỷ Vân Hòa bước đi chậm rãi, chỉ thấy mái tóc màu bạc rủ xuống dài đến eo của người cá đã che đi nửa gương mặt y, nhưng dù vậy, Kỷ Vân Hòa vẫn cảm thấy người cá này quá đẹp đi!



Đẹp đến quá đáng!