[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 43 : Không Sợ Hãi

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Xuyên qua rừng cây, Kỷ Vân Hòa đứng ở một sườn núi nhỏ, ánh mặt trời chiếu rọi khắp người nàng, nàng ngây người nhìn về phương xa, sau đó xoay người lại nhìn Trường Ý dưới sườn núi, hưng phấn như một đứa trẻ gọi y: “Trường Ý Trường Ý! Mau lại đây!”



Trường Ý trước giờ chưa từng nhìn thấy một Kỷ Vân Hòa sinh khí bừng bừng như vậy.



Trong ngự yêu cốc hoặc là trong thập phương trận, y nhìn thấy được là sự trầm ổn của nàng, hoặc là đôi lúc sẽ lộ ra chút tùy hứng nhưng nàng chưa bao giờ buông thả chính mình.



Không giống như hiện tại, nàng đang nhảy nhót trên sườn núi.



“Ngươi xem ngươi xem!” Nàng chỉ về xa xa.



Y bước lên sườn núi, đưa mắt nhìn ra xa, trước mắt là đồi núi thấp trải dài vô tận, liên miên trập trùng, không biết là kéo dài bao nhiêu, càng xa càng nhiều núi to nguy nga, chọc thủng trời cao, chót vót khoảng mây, tình này cảnh này, khiến cho y cũng không nhịn được mà thất thần.



Sông núi tráng lệ mênh mông, dưới núi sông trời cao này, tất thảy mưu kế tính toán, dường như đã không còn quan trọng.



Kỷ Vân Hòa thất thần nhìn trời đất mênh mông, khóe môi khẽ run run, mở miệng nói:



“Trời đất sông núi này, có phải là rất đẹp không?” Cũng không biết là đang hỏi y hay là đang hỏi chính mình.



Trường Ý quay đầu qua, nhìn gò má nàng, nàng yên tĩnh, đôi mắt nhìn về xa xa, đồng tử cùng khóe môi đều khẽ run lên, giống như biểu thị cảm xúc nội tâm của nàng đang kích động mất khống chế.



Nàng cơ hồ muốn dùng đôi mắt này, đem trời đất núi sông đều khắc vào trong đầu.



Trường Ý nhìn nàng nói: “Rất đẹp.”



“Đúng a.” Nàng đáp “Ta không thích nhân thế này, nhưng hình như...yêu thích sự thoát li của núi sông rộng lớn.”



Dứt lời, nàng giống như nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn vào đôi mắt Trường Ý, lập tức lui hai bước, đứng cách y một khoảng, đánh giá y.



Y khó hiểu: “Sao vậy?”



“Ngươi cũng vậy.”



“Cũng vậy cái gì?”



“Giống như núi sông này vậy, đều khiến người ta yêu thích.”



Trường Ý ngẩn người, nhìn đôi mắt cười khẽ nheo lại của nàng, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy bản thân không cách nào có thể nhìn thẳng gương mặt tươi cười của nàng. Y xoay đầu, chuyển sang nhìn dãy núi, đám mây ở xa xa, không nhìn nàng nữa.



Nhưng nhìn qua mây núi, vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng: “Lời nói này của nàng, đừng nói lại lần nữa?”



“Tại sao?”



“Sẽ khiến người khác hiểu lầm.”



“Hiểu lầm cái gì?” Nàng cười hỏi, giống như không hiểu.




“Ừm.”



“Đi thôi.”



Doanh trướng trong núi trừ đi bọn binh lính, doanh trướng của nàng, Trường Ý và hai người kia đều tách riêng, xếp thành hình chữ nhất, Chu Lăng ở bên trái, tiếp đến là Cơ Thành Vũ, bên phải còn hai cái, Kỷ Vân Hòa suy nghĩ một hồi, chọn cái bên cạnh Cơ Thành Vũ. Như vậy, chỉ cần doanh trướng bên cạnh có động tĩnh gì, nàng đều có thể xem tình hình mà ứng phó rồi.



Trường Ý sẽ không dành chỗ với nàng, ngoan ngoãn bị an bài tốt, trước khi y tiến vào trong, nàng đột nhiên gọi y.



“Trường Ý.”



“Ừm?”



Nàng nhìn y, đến giờ này, nàng đột nhiên có chút cảm xúc buồn bã khi phải chia ly, bây giờ, có thể là lần cuối cùng trong đời nàng nhìn thấy y rồi.



Nàng giúp y kéo lại vạt áo trước hơi bị nhăn: “Y phục nhăn rồi.”



“Cảm ơn.” Y ngoảnh đầu khi nàng lần nữa gọi y.



“Trường Ý.”



Trường Ý quay đầu nhìn nàng, hai người dưới ánh lửa đêm khuya nhìn nhau, nàng cười nói: “Hôm nay, ta cảm thấy ta sống rất vui vẻ, cũng rất tự do.”



“Bởi vì rời khỏi ngự yêu cốc ư?”



“Cũng có chút, nhưng hôm nay ta đột nhiên phát hiện, tự do không phải là phải đi xa, mà là quả tim này, không sợ hãi.” Nàng nói “Ta hôm nay, sống một tí cũng không sợ hãi.”



Y nhìn nàng đang khẽ cười, giống như bị nàng lây nhiễm, khóe môi cũng khẽ cong lên.



“Ừ, sau này nàng cũng sẽ vậy.”



“Đúng, ta sẽ.” Nàng nâng tay, xoa xoa đầu y “Ngươi cũng sẽ vậy.”



Sẽ tự do, sẽ vui vẻ, sẽ không sợ hãi.



Nàng buông tay, y có chút khó hiểu nhìn nàng: “Trên người ta không có chỗ nào đau.”



“Xoa xoa cũng sẽ càng khỏe mạnh.” Nàng khoát khoát tay, rốt cuộc xoay người rời đi “Ngủ ngon.”



Kỷ Vân Hòa quay về doanh trướng của mình, rèm trướng phủ xuống một khắc, nàng nhìn không gian không có hơi người ở bên trong, hít một hơi thật sâu. Nàng nói với chính mình. Trường Ý là một câu chuyện tươi đẹp.



Tươi đẹp thế này, vốn dĩ phải tiếp tục đi tiếp.



Mà câu chuyện này, vẫn chưa đến lúc phải kết thúc.