[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 47 : Đại Quốc Sư
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Khí đen lan tràn, cuồng phong rít gào như muốn đem âm khí ở địa ngục đều cuốn lên trên cửu trùng thiên.
Những vết thương bị chém rách, máu chảy ướt đẫm trên toàn thân Kỷ Vân Hòa đều bị khí đen thâm nhập, tựa như một đôi tay đến từ thế giới khác trị lấy vết thương đang chảy máu, cũng giúp nàng băng bó lại da thịt bị rách.
Trong chín chiếc đuôi hồ yêu kì lạ màu đen kia, có một chiếc trôi đến trước người nàng, đem tất cả mũi tên trên người đều nhổ ra, ném xuống đất, tên lập tức bị khí đen hóa thành bột mịn, trong cuồng phong hóa vô hình.
Đuôi hồ giống như cho nàng sức mạnh, khiến nàng lần nữa đứng dậy.
Tóc đen bay tán loạn, giữa không trung kéo ra một hình thù kì lạ.
Các tướng sĩ không thể không kinh hãi, dù là tướng sĩ được triều đình huấn luyện nghiêm ngặt, đối diện với sức mạnh cùng yêu khí thế này, cơ hồ không khống chế được cánh tay đang run rẩy. Bọn họ không còn sức lực để nâng lên cung tên trong tay, rối rít lùi về sau, một bước một bước, lui về sau lưng Cơ Thành Vũ.
Chu Lăng lúc này đã hôn mê, Cơ Thành Vũ không dám buông bàn tay đang bảo hộ tâm mạch của hắn ra, chỉ có thể ngây ngốc ở đằng xa, ngẩn người nhìn Kỷ Vân Hòa.
Hắn không thể hiểu nổi.
Hắn trong phủ quốc sư tu hành nhiều năm, từng nhìn thấy vô số ngự yêu sư cùng yêu quái, hơn nữa đến yêu quái cường đại cũng không thể che giấu yêu khí trong người, nửa điểm không để lộ ra. Mà ngự yêu sư trời sinh song mạch, linh khí trong người vốn tương xung với yêu lực.
Từ trước đến nay, cho dù là trong sử sách hay những truyền thuyết kì quái, đều chưa ghi đến việc ngự yêu sư vừa có song mạch mà còn có linh lực của yêu quái.
Kỷ Vân Hòa này...rốt cuộc là vì sao...
Không đợi Cơ Thành Vũ nghĩ nhiều, Kỷ Vân Hòa một bước giẫm lên, đột nhiên, mặt đất rung chuyển, khí đen xoay tròn khiến cho mây đen trên trời càng đặc hơn, theo bước chân nàng mà chuyển động về phía trước, sau lưng nàng khí đen ngưng thành hình đuôi yêu đem tên trên mặt đất quét qua.
Nhất thời mũi tên đều bị khí đen nâng lên, hàng trăm chiếc tên bay lơ lửng trên không, mũi tên xoay chuyển hướng về Cơ Thành Vũ cùng các tướng sĩ, trong cuồng phong, những chiếc tên ẩn sau lưng nàng tựa như một mặt tường cắm đầy tên chỉ chực chờ phóng ra.
Lúc tên nhọn lóe ra hàn quang hướng về chính mình, tất cả mọi người đều cảm nhận thiết thực về sự đe dọa.
Sự đe dọa đến từ cái chết.
Giữa mái tóc bay tán loạn của nàng đột nhiên lộ ra đôi đồng tử màu đỏ tươi khiến mọi người không thể không thấy lạnh người. Không lâu sau, chưa đợi nàng bước đến một trượng, bọn họ đã rối rít ném bạt bỏ giáp, hoảng loạn chạy trốn.
Hắn giữ vị trí cực cao trong thiên hạ này, thậm chí không đoán được đã trải qua bao nhiêu thời đại đế vương.
Hắn chưa từng gặp qua Kỷ Vân Hòa, cũng chưa từng nghe qua về sự tồn tại của ngự yêu sư nho nhỏ này, nhưng đối với nàng mà nói, kẻ trong sách, trong truyền thuyết, trong các câu chuyện, vừa bắt đầu đã thao túng cuộc đời của nàng——
Cho đến hiện tại.
Hoặc là, giữa đại nhân vật cùng với một vai diễn nhỏ, nhất định có chút liên hệ.
Trong hô hấp, lời nói của đại nhân vật, chính là mạng sống của bao nhiêu người.
Kỷ Vân Hòa, chỉ là một hạt cát nhỏ trong “bao nhiêu người” ấy.
Nàng nhìn đại quốc sư, chưa từng nghĩ qua, trong ngày nàng còn sống, cư nhiên vẫn có thể nhìn thấy kẻ trong vô hình trung khiến bản thân đi đến bước này.
Nàng nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng đột nhiên bắt đầu liệu đoán ra ý đồ của vận mệnh.
Vận mệnh cho nàng song mạch, khiến nàng lưu ly hoạn nạn, khiến nàng từ nhỏ đã cô độc, nhưng lại cho nàng một thân phản nghịch, không cam tâm, không nguyện ý dừng bước trong nơi giam giữ kia, khao khát tự do, muốn được nhìn thấy khoảng trời đất này.
Mà cuối cùng, lại khiến nàng gặp được Trường Ý, khiến nàng nhìn thấy linh hồn thuần túy của y, khiến nàng nhất định phải bảo vệ người này.
Khiến nàng từng bước từng bước đi đến thời này khắc này.
Mà thời này khắc này, vận mệnh giống như không dừng lại, trao cho nàng một thân sức mạnh được bổ sung kia, vẫn khiến nàng nhìn thấy được “kẻ đầu sỏ gây họa” đó (nguyên văn 罪魁祸首 [tội khôi họa thủ]).
Nàng chuyển động bước chân, đồng thời, tên vũ bị chiếc đuôi quét qua mặt đất, mũi tên như rời khỏi cung tên, xông thẳng hướng đại quốc sư mà bắn đến!
Một lời chưa phát, một chữ chưa nói! Kỷ Vân Hòa cư nhiên trực tiếp động thủ với đại quốc sư rồi!