[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 51 : Sinh Cơ Cùng Tuyệt Cảnh
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Đại quốc sư dùng tay áo, lau lấy máu đen trên mặt đất mà lúc nãy Kỷ Vân Hòa nhổ ra, cũng không chê bẩn, trực tiếp để dưới tầm mắt mà nghiên cứu.
“Máu đen, khí đen, đồng tử đỏ tươi.” Đại quốc sư ngồi chổm xuống, trái phải đánh giá nàng, hắn vừa nâng tay, muốn chạm vào mắt nàng, đột nhiên khí đen xung quanh khẽ động đậy, lập tức ở trước mặt nàng biến thành một bức bình phong, chắn lấy ngón tay trắng bệch của hắn.
Kỷ Vân Hòa ngẩn người, đại quốc sư cũng khẽ nhướng mày.
“Yêu lực này, mặc dù ngươi không có cách khống chế, nhưng chúng lại biết hộ chủ.” Khóe môi hắn hứng thú nhếch lên “Không tệ.”
Ngón tay hắn rút về, khí đen cũng tự động tản ra, không có hình dạng lơ lửng xung quanh.
Nàng quay đầu nhìn sương mù đen giăng tứ phía: “Đây là yêu lực...của ta?”
Yêu lực của yêu quái cũng giống như linh lực của ngự yêu sư vậy, đều là sức mạnh mà bọn họ có. Đa số yêu quái, lúc sử dụng yêu lực, chúng sẽ tự phát ra ánh sáng, ánh sáng của Li Thù là màu đỏ nên lúc huyết tế thập phương, cả bầu trời bị phủ đầy ánh sáng đỏ, đánh thức loan điểu. Mà trừ phi giống như thanh vũ loan điểu hoặc là Trường Ý, ánh sáng không màu, là vì ở bậc cao nhất.
Yêu quái loại này, cũng khá kì quái, chết vô hình, ánh sáng không màu, cũng là đắc đại đạo. Trong xương tủy họ muốn cầu, hình như là chữ “vô” trong truyền thuyết.
Không giống con người.
Dù là người bình thường hay ngự yêu sư, luôn cầu...đều là một chữ “được.”
“Chưa có hồ yêu nào là màu đen cả.” Giọng của đại quốc sư kéo nàng quay về, hắn nói “Cửu vĩ hồ càng không có.”
Hoặc giả nói rõ ràng chính là, trên thế giới này, trước nay chưa từng xuất hiện yêu quái có ánh sáng màu đen.
Tại sao?
Đại quốc sư nheo mắt đánh giá nàng, hứng thú trong mắt càng phát ra nồng đậm hơn. Giống như rốt cuộc cũng tìm được một chuyện hi kì, hắn nhất định phải nghiên cứu kĩ càng “Trong thân thể ngươi, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì rồi?”
Lúc này, giọng hắn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Cơ Thành Vũ: “Công chúa! Công chúa! Sư tỉ! Quốc sư có lệnh, bên ngoài không thể vào...”
“Phóng túng! Đại Thành quốc ta có nơi nào mà bổn cung không thể vào!?”
Đúng vậy, nàng bây giờ, là người thuốc của đại quốc sư rồi, hắn nói nàng là vật mới lạ, nhất định sẽ nghiên cứu nàng nhiều hơn, cho nên lúc này sẽ không để bất kì kẻ nào giết nàng.
Trong thiên hạ này, đô thành này, còn lựa chọn nào an toàn hơn khi trở thành kẻ mà đại quốc sư muốn bảo hộ chứ?
Đại quốc sư nói không thể giết, cho nên, dù là thiên hạ nhị chủ cao quý như Thuận Đức công chúa cũng không thể giết.
Kỷ Vân Hòa cười cười nhìn nàng ta, bọn họ bây giờ, ai cũng không thể giết được đối phương, chỉ cần nàng ta không bắt được Trường Ý, nàng vĩnh viễn có thể đứng trước mặt nàng ta mỉm cười như vậy.
Nàng ôm lấy lồng ngực, cơn đau vốn dĩ triền miên không dứt, lúc này đã mất tích không dấu vết rồi. Vật mà trước đây đày đọa nàng, muốn đoạt lấy mạng nàng mà giờ đây lại ngoài ý muốn đem đến cơ hội sinh tồn cho nàng. Vận mệnh tựa như đem nàng bỏ vào trong quan tài, sau đó lại kéo nàng ra, nói với nàng rằng, tất thảy trước đây chỉ là đang đùa nàng thôi.
Mà Thuận Đức công chúa cũng không cam tâm bỏ cuộc, sau một hồi, nàng ta gật gật đầu.
“Được, sư phụ, từ nay về sau, đồ đệ nguyên theo người cùng luyện người thuốc này.”
Kỷ Vân Hòa nhìn nàng ta, chỉ nhìn thấy một trong nhị chỉ thiên hạ này đang nhếch môi cười, nụ cười âm lạnh tà ác như rắn độc: “Nói về thủ thuốc luyện đan, bản cung có không ít biện pháp.”
Đại quốc sư như cũ nhìn khí đen sau lưng nàng, không để ý mà đáp ứng: “Được.”
Nàng ta cười càng sáng lạn.
Kỷ Vân Hòa bitn, đây chính là vận mệnh.
Vận mệnh lúc nãy vừa kéo nàng ra khỏi quan tài, lại bất cẩn để nàng đụng phải một đứa trẻ.
Nói đùa ngươi, liền đùa ngươi, không có nửa điểm hàm hồ.
Đến đêm khuya, Cơ Thành Vũ rời đi, Thuận Đức công chúa rời đi, đại quốc sư nhìn xong khí đen biến hóa cũng rời đi. Chỉ còn mình nàng ngồi trong ngục, cấm chế lần nữa khởi động, khí đen bên trong vẫn chưa tan, chỉ tựa như một con thú bị giam cầm lơ lửng trong ngục. Bên ngoài ngục chỉ có một ngọn nến vô tri nhảy nhót trên tường.
“Tiếp tục sống tiếp...ta vẫn có thể không...” Nàng thất thần nhìn chút ánh nến, cơ hồ tự mình thì thầm độc thoại “Tự do vẫn còn có thể mong đợi...không?”